Chương 43: (Vô Đề)

Tối hôm qua, Bạch Du nằm trong chăn gọi video với Tạ Vũ Xuyên, đến cuối cùng ngủ thiếp đi lúc nào cũng không rõ. Sáng nay tỉnh dậy, điện thoại chỉ còn lại 10% pin.

Nhưng cũng nhờ cuộc gọi video đó, anh mới không còn quá sức lo lắng cho cuộc gặp hôm nay.

Sau khi thức dậy, Bạch Du cắm sạc điện thoại trước, rửa mặt sơ qua rồi ăn sáng. Đến lúc quay về khách sạn cũng đã hơn 9 giờ sáng, tính ra giờ này chắc mẹ Lý Đàn của anh cũng vừa đi chợ về.

Bạch Du xách theo những món quà mới mua hôm qua, đứng trước cửa khu nhà. Anh lấy chiếc chìa khóa đã nửa năm không dùng ra khỏi túi, cẩn thận tra vào ổ khóa, vặn nhẹ.

Vì gia đình chuyển đến đây chưa lâu, hầu như không có quan hệ với hàng xóm, nên sự xuất hiện đột ngột của Bạch Du cũng không khiến nhóm người đang chờ thang máy chú ý. Ai nấy đều mặt lạnh như tiền, cúi đầu dán mắt vào điện thoại.

Thang máy dừng lại ở tầng 17 nhà Bạch Du. Anh bước đi từng bước khó nhọc trên nền nhà trơn láng, tay siết chặt chìa khóa nhưng vẫn chưa dám tra vào ổ cửa.

Mãi đến khi thang máy bắt đầu hoạt động trở lại, cùng với âm thanh khép cửa, một giọng nữ run run vang lên từ phía sau: "Tiểu Tinh, có phải con không?"

Vừa nghe thấy tiếng gọi ấy, cảm xúc tội lỗi bị kìm nén bấy lâu khiến tim Bạch Du đau nhói. Anh chậm rãi xoay người lại, ánh mắt chạm ngay vào dáng người đang đứng chính giữa hành lang.

"Mẹ…" Giọng nói khàn khàn bật ra khỏi cổ họng, một tiếng "mẹ" ấy khiến nước mắt Lý Đàn trào ra không ngừng.

Bà bước nhanh đến gần, ngẩng đầu nhìn kỹ gương mặt của Bạch Du thấy giờ đây đã đầy đặn hơn chút, lúc này mới yên tâm gật đầu liên tục: "Về là tốt rồi, con về là tốt rồi."

Lý Đàn dùng một tay lục tìm chùm chìa khóa trong túi, tay còn lại vì xách đồ quá nhiều mà trông có vẻ hơi mỏi.

Bạch Du vội vàng đón lấy đống túi trong tay mẹ, đồng thời cắm chiếc chìa khóa mình vẫn cầm từ nãy giờ vào ổ.

Vừa vào nhà, Lý Đàn đã không ngơi tay. Đầu tiên là vội vàng đem rau vào bếp, sau đó vo gạo chuẩn bị nấu cơm, nhưng lại quên cắm điện nồi cơm.

Bạch Du nhìn dáng vẻ tất bật của mẹ, cuối cùng không kìm được nữa, lên tiếng: "Mẹ, đừng bận rộn nữa, mẹ ngồi xuống nói chuyện với con một lát được không?"

Bàn tay đang cầm phích cắm của Lý Đàn khựng lại, nhưng rồi bà vẫn quên không c*m v** ổ điện.

"Dạo này mẹ với ba vẫn ổn chứ ạ? Con nghe Chi Sính nói cậu ấy thỉnh thoảng vẫn qua nhà xem sao, cũng làm phiền cậu ấy quá nhiều rồi."

Lý Đàn ngồi trên ghế sofa, ôm cốc nước nóng, không nói một lời. Trái lại, Bạch Du sau khi vượt qua sự căng thẳng ban đầu thì lại trở nên tự nhiên, chủ động hỏi han chuyện của mẹ và Bạch Thanh Ải.

Lý Đàn không có phản ứng gì. Bạch Du đành tiếp tục nói: "Bây giờ con đang mở một tiệm bánh ngọt ở thành phố D. Diện tích cũng không lớn, hơn 50 mét vuông thôi, nhưng làm ăn cũng tạm ổn, chỉ là hơi vất vả."

Lý Đàn đột ngột đặt mạnh chiếc cốc thủy tinh lên bàn trà trước mặt, tiếng va chạm vang lên chói tai, cắt ngang lời Bạch Du đang nói và cũng xé tan bầu không khí hòa hoãn mà hai mẹ con cố gắng giữ gìn.

"Lần này con về là đã sửa đổi rồi sao?" Lý Đàn không còn vẻ xúc động như lúc mới gặp lại con, giọng điệu lạnh nhạt hẳn đi.

Bạch Du khẽ xoa hai tay lên đầu gối, cố nhịn nhưng rồi vẫn không kìm được mà mở miệng: "Mẹ, đến giờ mẹ vẫn nghĩ con đã sai sao?"

"Con làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy, vốn dĩ đã là sai rồi." Lý Đàn ngay cả bốn chữ đồng tính luyến ái cũng không nói ra nổi, như thể chỉ cần thốt lên là bà đã thừa nhận con mình không bình thường.

"Mẹ, mẹ với ba đều là người có học, thật ra trong lòng chắc mẹ cũng biết rõ, đồng tính không phải là bệnh, và cũng không có cái gọi là sửa đổi." Giọng Bạch Du đầy bất lực, lần trở về nhà này khiến anh cảm thấy thật mệt mỏi.

"Con biết khi mẹ và ba biết về xu hướng t*nh d*c của con trong hoàn cảnh đó là rất khó xử. Con cũng hiểu hai người khó lòng chấp nhận được ngay. Nhưng con thật sự không muốn lừa dối hai người, lại càng không muốn vì chiều theo mong muốn của gia đình mà đi lừa gạt một cô gái và cả gia đình người ta. Con chỉ muốn được ở bên người mình yêu, giống như bao cặp đôi bình thường khác.

Dù tình cảm đó vĩnh viễn không được pháp luật công nhận, con vẫn muốn tin rằng nó là thật."

Nghĩ đến Tạ Vũ Xuyên, cảm xúc trong lòng Bạch Du dần dịu lại. Anh không muốn làm mẹ nổi giận, dù sao lần này trở về là để hóa giải mâu thuẫn giữa đôi bên. Cho dù không được tha thứ ngay, ít nhất cũng đừng đến mức mẹ ruột mà ngay cả điện thoại cũng không thèm bắt máy.

Lý Đàn vẫn im lặng. Những lời này không khác mấy so với khi Bạch Du bỏ nhà ra đi. Nhưng đến khi nghe con trai nhắc đến người mình thích, trong đầu bà lập tức như có chuông báo động vang lên.

"Con đang yêu?" Lý Đàn ngạc nhiên nhìn chằm chằm Bạch Du, như thể đang đối diện với một sinh vật kỳ quái nào đó.

Ánh mắt ấy khiến Bạch Du bị tổn thương, nhưng anh cũng không muốn vì dỗ dành mẹ mà tiếp tục giấu giếm. "Vâng. Em ấy tên là Tạ Vũ Xuyên. Là một người rất tốt."

Sự lý trí mà Lý Đàn kiên trì bấy lâu cuối cùng cũng sụp đổ, nhưng bà không muốn mất kiểm soát trước mặt con trai, cố nén giọng lại: "Được, đây là thái độ của con, mẹ hiểu rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!