"Ba, con đang yêu." Tạ Vũ Xuyên đi thẳng vào vấn đề.
Tạ Bạc Lâm nghe xong thì cũng không có phản ứng gì quá lớn, như thể đã sớm đoán được điều này.
"Xin lỗi ba," Tạ Vũ Xuyên nhìn Tạ Bạc Lâm lúc này vừa đeo kính lên, giọng có phần khó khăn, "Người yêu của con, là con trai."
Tạ Vũ Xuyên dùng từ "người yêu", trước đây cậu thường nghe Tạ Bạc Lâm giới thiệu Thẩm Yên với người khác như vậy.
Tạ Bạc Lâm không ngờ Tạ Vũ Xuyên lại dùng cách gọi trang trọng đến thế, thoáng ngạc nhiên.
Gần đây, Thẩm Yên cứ như có ý như không nhắc đến chủ đề đồng tính với ông, lúc đầu Tạ Bạc Lâm cũng không để tâm lắm. Cho đến một ngày, Thẩm Yên đột nhiên nói rằng bà thấy hai chàng trai trẻ nắm tay nhau đi trên đường.
"Rất dũng cảm, nhưng cũng lo cho bọn họ."
Tạ Bạc Lâm vẫn nhớ rõ giọng điệu của Thẩm Yên khi nói câu đó, mang theo sự lo lắng không giấu được, không giống như đang bàn chuyện của người dưng không liên quan.
Một chút nghi ngờ bắt đầu nhen nhóm trong lòng ông từ lúc đó, chỉ là ông không ngờ Tạ Vũ Xuyên lại dám trực tiếp đến nói rõ mọi chuyện.
Nhìn Tạ Vũ Xuyên đang ngồi cứng đờ trên ghế, hai tay siết chặt vào nhau, trông có vẻ khá căng thẳng, Tạ Bạc Lâm thở dài một hơi.
Ông tự thấy mình không phải là người cha cổ hủ, tuy rằng trước mặt hai đứa con trai lúc nào cũng nghiêm khắc, ít khi thân thiết hay dịu dàng, nhưng cũng không đến mức khiến chúng sợ hãi.
Có thể là nhờ Thẩm Yên đã tiêm phòng tâm lý từ trước, hoặc cũng có thể do hiểu rõ con mình, Tạ Bạc Lâm chỉ sững người trong thoáng chốc khi nghe Tạ Vũ Xuyên nói người yêu là con trai, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Không cần xin lỗi ba," Tạ Bạc Lâm tháo kính xuống, gấp lại rồi đặt lên bàn làm việc, "Tuy con là con trai ba, nhưng cũng là một người trưởng thành độc lập. Con có quyền yêu bất kỳ ai, đó là tự do của con."
Tạ Vũ Xuyên thoáng sững sờ, không ngờ người ba mà cậu luôn nghĩ là bảo thủ lại có thể nói ra những lời như vậy.
Tạ Bạc Lâm biết cậu đang nghĩ gì, mỉm cười nói: "Lúc ba quen mẹ con, bà ấy vẫn còn là học sinh cấp ba, còn ba thì đã là sinh viên sắp tốt nghiệp. Ba phải chờ mẹ con trưởng thành và thi đậu đại học, khoảng thời gian đó kéo dài thêm hai năm nữa. Nên ba nghĩ mình có thể hiểu con. Lúc đầu có thể thấy tình cảm như vậy là điều đáng xấu hổ, muốn từ bỏ nhưng lại nhận ra nó còn khó chịu hơn cả nỗi nhục."
Tạ Vũ Xuyên bỗng cảm thấy vành mắt mình nóng lên. Khi lần đầu tiên cậu nhận ra mình có phản ứng sinh lý với Bạch Du, cậu thấy bản thân thật ghê tởm, b**n th**. Bạch Du coi cậu là bạn, còn cậu thì lại nảy sinh thứ cảm xúc đó. Sự hoảng loạn chưa từng có và cảm giác tự ghê tởm khiến cậu mất ngủ, những điều này cậu chưa từng nói với ai.
Tạ Vũ Xuyên cúi đầu xấu hổ, lấy tay ôm mặt, không muốn để mình quá mất kiểm soát trước mặt Tạ Bạc Lâm.
"Người đó rất xinh đẹp cũng rất hiền lành, có rất nhiều điểm khiến ba yêu thích. Chỉ là ba lớn hơn mẹ con mấy tuổi, còn hai đứa thì lại cùng giới tính."
Một lúc lâu sau vẫn không thấy Tạ Vũ Xuyên có phản ứng gì, Tạ Bạc Lâm đi tới đứng trước mặt cậu, như đang dỗ dành một đứa trẻ, xoa xoa mái tóc cứng cáp của cậu, rồi hỏi: "Con đã chuẩn bị sẵn sàng để gánh vác mọi thứ chưa?"
Tạ Vũ Xuyên hiểu rõ ba mình đang ám chỉ điều gì. Cậu biết con đường này sẽ rất khó khăn, nhưng nếu người đó là Bạch Du thì cậu nguyện ý chấp nhận mạo hiểm.
Tạ Vũ Xuyên gật đầu thật mạnh, "Vâng."
Thẩm Yên vẫn đang ngồi ở bàn ăn, thấy hai cha con từ thư phòng bước ra thì vội vàng đứng dậy đi tới.
Thấy mắt con trai có hơi đỏ, nhưng tâm trạng rõ ràng đã khá hơn nhiều so với trước, tảng đá trong lòng bà cuối cùng cũng được buông xuống.
Tạ Vũ Xuyên nhìn thấy Thẩm Yên vẫn luôn đứng chờ bên ngoài, trong lòng có chút chua xót. Lần đầu tiên, cậu chủ động đưa tay ôm lấy vai bà. Dáng người cao lớn khom xuống, vùi đầu vào vai Thẩm Yên, giọng hơi nghẹn ngào: "Mẹ, xin lỗi, cảm ơn mẹ."
Thẩm Yên còn chưa kịp thích nghi với hành động bất thường của Tạ Vũ Xuyên, nhưng vừa nghe xong những lời đó liền bật cười. Bà cũng ôm chặt lấy Tạ Vũ Xuyên, giọng nói dịu dàng: "Con không có lỗi với ai cả. Con trai của mẹ đã rất vất vả rồi."
**
Tạ Vũ Xuyên đề nghị được ngủ lại nhà một đêm, nhưng lại bị Tạ Bạc Lâm xua tay đuổi về. Lúc này, cậu đang lái xe trên đường về nhà, cả người như đang lơ lửng trong sương mù.
Xuống xe, cậu thấy mấy viên kẹo mạch nha mà Thẩm Yên đã chuẩn bị sẵn cho cậu trước khi rời đi. Không hiểu sao, cậu chợt nghĩ đến Bạch Du, muốn để anh ấy nếm thử vị kẹo mạch nha ngày 23 tháng Chạp.
Tạ Vũ Xuyên xách túi kẹo chạy về nhà, chưa kịp thay quần áo, đã dựa vào cửa bắt đầu tra vé máy bay.
Cậu từng xem qua chứng minh thư của Bạch Du vào hôm giao thừa, khi cùng nhau đến biệt thự ven biển làm thủ tục nhận phòng. Cậu nhớ Bạch Du từng nói, đến thành phố D là lần đầu tiên rời khỏi nhà, vậy nên địa chỉ trên chứng minh thư chắc chắn là nhà của anh ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!