Bạch Du thở hổn hển co rút lại trong sofa, cả cơ thể vẫn chưa bình tĩnh lại. Còn Tạ Vũ Xuyên thì đã vào nhà vệ sinh gần 20 phút rồi vẫn chưa ra.
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, toàn thân Bạch Du như muốn bốc khói, anh cúi đầu liếc nhìn bụng dưới của mình, sau đó túm lấy cái gối ôm bên cạnh và úp mặt vào đó.
Lúc đầu, Bạch Du còn đang khổ sở tìm cách thoát khỏi sự kìm kẹp của Tạ Vũ Xuyên. Nhưng chưa giãy giụa được bao lâu, anh đã nhận ra sự khác thường của đối phương.
Như để xác nhận suy đoán trong đầu, Bạch Du còn cố ý nghiêng người dựa về phía sau, kết quả là bị Tạ Vũ Xuyên siết chặt hơn nữa.
"Đừng nhúc nhích." Hơi thở nóng rực của Tạ Vũ Xuyên phả vào sau gáy Bạch Du, răng nanh lướt nhẹ trên làn da trắng mịn của anh. Không đau, chỉ là tê tê ngứa ngứa.
Bạch Du đứng yên không dám nhúc nhích, một cảm giác đau nhói kèm theo tê dại từ xương cụt lan thẳng đến tim, ngực như bị bỏ trống, khiến anh chỉ muốn quay người lại ôm lấy Tạ Vũ Xuyên.
Chẳng bao lâu sau, cảm giác nóng bỏng ấy biến mất, thay vào đó là tiếng cửa phòng vệ sinh mở ra. Chỉ là nơi bị cắn vẫn còn vương chút hơi ẩm, khi lớp nước đó dần nguội đi, lại trở nên lạnh buốt khiến Bạch Du rùng mình từng trận.
Khi Tạ Vũ Xuyên bước ra, Bạch Du vẫn giữ nguyên tư thế như lúc nãy, trông chẳng khác gì một con đà điểu đang chui đầu xuống cát.
Vừa nãy Tạ Vũ Xuyên đã rửa mặt bằng nước lạnh, tay vẫn còn hơi mát. Khi cậu kéo gối ôm khỏi tay Bạch Du, vô tình chạm phải mặt anh, nhiệt độ nóng bỏng đó khiến cậu suýt bật cười. Nhưng sợ làm Bạch Du thấy ngại nên cố nhịn, một lúc sau mới hỏi: "Anh định khi nào về?"
"Thứ Ba," Bạch Du nghĩ một chút rồi nói, "Trước tết ông Táo một ngày."
Tạ Vũ Xuyên lấy điện thoại ra xem lịch, hơi thắc mắc: "Tết ông Táo không phải là ngày 23 tháng Chạp sao? Vậy hôm đó chính là thứ Ba mà."
"Bên chỗ anh, 24 mới là tết ông Táo." Bạch Du ghé sang cạnh Tạ Vũ Xuyên, cùng xem điện thoại. "Vậy bên em ăn gì vào tết ông Táo?"
Tạ Vũ Xuyên không cần nghĩ, đáp ngay: "Kẹo mạch nha, chính là táo đường, để cho ông Táo nói ngọt một chút."
Bạch Du bật cười khúc khích, chọc vào cánh tay cứng như đá của cậu: "Bên anh ăn bánh tổ. Để anh mang về cho em thử."
Tạ Vũ Xuyên gật đầu hiểu ý: "Vậy vừa hay, anh có thể ăn kẹo mạch nha xong rồi mới về nhà, để miệng ngọt một chút, dỗ dành ba mẹ anh." Cậu xoa đầu Bạch Du, cười nói: "Anh may lắm nhé, năm nay được đón hai lần tết ông Táo."
Bạch Du cũng bật cười theo, nhưng trong lòng lại chẳng thoải mái như vẻ ngoài. Anh thật sự không biết lần này về nhà, ba mẹ sẽ có thái độ thế nào.
Dạo này, Bạch Du luôn giữ liên lạc với Đinh Chi Sính, chủ yếu là để dò hỏi phản ứng của ba mẹ từ chỗ cậu ta.
Theo lời Đinh Chi Sính kể lại, hai bác mỗi khi nhắc đến Bạch Du đều không bộc lộ cảm xúc quá rõ rệt, chỉ là đôi khi đang trò chuyện thì bị ai đó ngắt lời, khiến Đinh Chi Sính cũng không dám tiếp tục dò hỏi thêm nữa.
Bạch Du đoán chắc chắn ba mẹ vẫn chưa tha thứ cho mình, chỉ là vì nể mặt Đinh Chi Sính nên không tiện nói nhiều điều.
Anh thở dài, có chút nghi ngờ việc mình đột ngột quay về rốt cuộc là đúng hay sai.
Vào ngày tết ông Táo ở phương Bắc, Tạ Vũ Xuyên đặc biệt hẹn Bạch Du đi ăn trưa. Quán sủi cảo ven đường lúc này đông nghịt người, cửa vừa mở ra đã thấy không ít người xách túi đóng gói sẵn vội vã lái xe rời đi.
Bạch Du chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi có chút ngạc nhiên.
May mà Tạ Vũ Xuyên đã đặt bàn từ sớm, ở một quán sủi cảo trong trung tâm thương mại chuyên về hải sản. Một phần sủi cảo tôm nguyên con chỉ có 12 cái mà đã bán đến 60 tệ, còn nhân trộn nhum biển thì giá còn phải gấp đôi.
Bạch Du lật thực đơn, có phần giật mình, ánh mắt khẽ liếc sang loại nhân trứng gà dưa chuột có giá mềm hơn một chút.
Tạ Vũ Xuyên dựa theo mức độ đề xuất trong quán mà gọi ba loại nhân ngon nhất, lại gọi thêm vài món ăn kèm nhỏ.
Bạch Du âm thầm tính toán giá tiền, thấy hơi xót ruột, liền gập thực đơn lại đưa cho nhân viên phục vụ bên cạnh. Đợi người đó rời đi, anh mới ghé lại gần, khẽ nói với Tạ Vũ Xuyên: "Đắt quá, sủi cảo này cũng đâu phải bắt buộc phải ăn đâu."
"Lên xe ăn sủi cảo, xuống xe ăn mì. Bữa này không chỉ là vì phong tục tết ông Táo, mà cũng là tiễn anh." Tạ Vũ Xuyên rót đầy trà vào cốc trước mặt Bạch Du, lại giúp anh mở khăn lau tay, "Hy vọng anh có thể thuận lợi, suôn sẻ."
Tạ Vũ Xuyên như thể cái gì cũng không biết, mà cũng như cái gì cũng đều biết. Chỉ là Bạch Du không nói, thì cậu cũng không hỏi nhiều.
Bạch Du nhận lấy khăn, tỉ mỉ lau từng ngón tay một. Khăn đã khử trùng nên rất nóng, hơi ấm từ đầu ngón tay lan dần vào tận tim.
Buổi chiều, Tạ Vũ Xuyên đóng cửa tiệm sớm, cho Tiểu Hải nghỉ nửa ngày, còn mình thì lái xe đưa Bạch Du ra sân bay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!