Đã hơn một tuần kể từ đêm giao thừa. Ngoài nụ hôn lén mà Tạ Vũ Xuyên đặt lên khóe môi Bạch Du vào đêm hôm đó, hành động thân mật nhất giữa hai người cũng chỉ là lúc tiễn Bạch Du về, cậu ở trong xe khẽ nắn mấy ngón tay mềm mại của anh.
Đã có mấy lần Bạch Du chủ động phát tín hiệu, nhưng Tạ Vũ Xuyên vẫn không có phản ứng gì. Không rõ là do anh biểu hiện chưa đủ rõ ràng, hay đơn giản là Tạ Vũ Xuyên quá chậm hiểu.
Sau vài lần thử dò xét, Bạch Du rút ra một kết luận, Tạ Vũ Xuyên nhìn qua thì cao lớn chững chạc, nhưng khi yêu thì chẳng khác nào một học sinh trung học trong sáng.
Thực ra Tạ Vũ Xuyên không phải chậm hiểu, cậu còn muốn gần gũi với Bạch Du hơn ai hết.
Chỉ là cái nụ hôn lén lút ấy đã khiến cậu phải ở lì trong nhà tắm hơn nửa tiếng. Cậu sợ lúc đó không kiềm chế được mà dọa Bạch Du sợ, nên vẫn luôn cố nhẫn nhịn đến giờ, định hỏi thêm kinh nghiệm từ Lang Dịch rồi mới tiến thêm bước nữa, dù đối phương cũng giống mình, chưa từng yêu ai bao giờ.
Càng gần đến ngày phải về nhà, Bạch Du càng thấy bất an. Anh ngồi ở ghế phụ cạnh Tạ Vũ Xuyên, bực bội chọc chọc mấy miếng bánh ngọt còn sót lại trong hộp, thầm mắng Tạ Vũ Xuyên là đồ ngốc.
Tạ Vũ Xuyên đỗ xe ở đầu ngõ, tay trái tựa lên vô lăng, chăm chú nhìn Bạch Du đang nhai bánh trong miệng như con chuột hamster nhỏ, không nhịn được trêu chọc: "Không phải nói để lại một nửa cho em ư? Sao lại ăn hết rồi?"
Nghe vậy, Bạch Du liền nhét hết chỗ bánh còn lại vào miệng, ngẩng đầu lên cố tình nhai thật mạnh trước mặt cậu: "Không cho em."
Không gian kín nhỏ hẹp tràn ngập hương vị ngọt ngào, khóe môi Bạch Du còn vương một ít kem tươi chưa kịp lau.
Ánh mắt Tạ Vũ Xuyên tối lại, dán chặt vào vệt kem lẽ ra nên thuộc về mình, tay không biết từ lúc nào đã đặt lên chốt dây an toàn. Bạch Du cứ như một vật nhỏ hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm, vẫn vô tư khiêu khích kẻ săn mồi trước mắt.
Trong khoảnh khắc yên lặng, một tiếng "tách" vang lên giòn tan. Bạch Du chưa kịp phản ứng thì đã bị Tạ Vũ Xuyên, trước đó còn đang ngồi lười biếng bên cạnh, giờ bất ngờ chụp lấy sau gáy.
Một cảm giác ấm nóng chạm nhẹ lên khóe môi rồi nhanh chóng rời đi, sau đó anh nghe thấy Tạ Vũ Xuyên khẽ nói bên tai: "Em nếm được rồi, ngọt lắm."
Tạ Vũ Xuyên không phải kiểu người quá nồng nhiệt, nhưng khi đối diện với Bạch Du, cậu luôn cố ý giữ vẻ dịu dàng. Những câu nói vốn chỉ cần vài chữ là đủ, cậu cũng cố ý nói dài hơn một chút.
Đến mức Bạch Du đã sớm quên mất lần đầu hai người gặp nhau, chính vì cảm xúc bộc lộ không hề giấu giếm của Tạ Vũ Xuyên mà anh từng bị dọa cho giật mình.
Tạ Vũ Xuyên kéo Bạch Du đến gần, hơi thở của hai người giao hòa gấp gáp.
Bạch Du cụp mắt xuống, vừa vặn nhìn thấy yết hầu của Tạ Vũ Xuyên khẽ chuyển động một cách không tự nhiên. Anh chợt thấy khó thở, khẽ hé môi muốn hít thêm chút oxy.
Hàng mi dài của Bạch Du khẽ run run, trong sự căng thẳng lại mang theo chút mong đợi mơ hồ.
Chính người khơi mào lại là người khiến bầu không khí dâng đến tột độ rồi đột ngột bấm nút tạm dừng. Bạch Du không nhịn được l**m đôi môi khô khốc, bất lực đến mức chỉ có thể nhắm mắt lại.
Trước mắt anh giờ là một mảng tối đen, trong ý thức chỉ còn lại hương thơm lành lạnh nhàn nhạt trên người Tạ Vũ Xuyên, có lẽ là mùi tinh dầu đang đốt trong cửa hàng của cậu.
Dòng suy nghĩ của Bạch Du dần trôi xa, không hề hay biết ánh mắt Tạ Vũ Xuyên ngày càng trở nên thâm trầm.
Bạch Du hơi thất vọng, trong lòng thầm nghĩ có lẽ mình quá nóng vội, dù sao cũng không phải ai cũng có thể dễ dàng chấp nhận việc thân mật với một người cùng giới.
Nhưng còn chưa kịp nghĩ tiếp, giọng nói khàn khàn mang chút khô khốc của Tạ Vũ Xuyên đã vang lên bên tai anh.
"Em có thể hôn anh không?"
Bạch Du hoảng hốt mở to mắt, hoàn toàn không kịp đề phòng mà nhìn thẳng vào đôi mắt thẳng thắn và kiên định của Tạ Vũ Xuyên.
Ánh đèn đường màu cam bên ngoài cửa sổ bị thân hình cao lớn của Tạ Vũ Xuyên che khuất gần hết, chỉ để lại một quầng sáng mơ hồ phủ quanh cậu. Bạch Du không nhìn rõ biểu cảm của Tạ Vũ Xuyên, nhưng lại bị ánh mắt rực cháy đó làm cho lạc lối.
"Có, có thể mà." Bạch Du nói xong thì vội vàng nhắm mắt lại, cảm giác xấu hổ khiến má anh lập tức ửng đỏ, thậm chí đầu mũi cũng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Tạ Vũ Xuyên bật ra một tiếng cười khẽ từ cổ họng, rồi một nụ hôn mát lạnh nhẹ nhàng rơi lên môi Bạch Du.
"Đáng yêu thật." Đôi môi Tạ Vũ Xuyên dán vào môi Bạch Du, thì thầm một cách mơ hồ.
Môi cậu chỉ nhẹ nhàng áp lên đôi môi mềm mại của Bạch Du, khẽ chà xát hai cái rồi rời đi. Cảm giác ấm áp ấy vừa biến mất, đầu óc Bạch Du còn mơ màng, theo bản năng rướn người theo đòi tìm lại.
Nhưng không nhận được phản hồi, Bạch Du bỗng chốc tỉnh táo lại, ngay giây tiếp theo định mở mắt ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!