Khi Bạch Du mở mắt ra lần nữa, đã là 9 giờ sáng. Trời bên ngoài đã sáng rực, trên bãi biển không ngừng vang lên tiếng cười đùa.
Người nằm bên cạnh, Tạ Vũ Xuyên, đã sớm biến mất. Bạch Du mơ mơ màng màng ngồi dậy, trước tiên đưa mắt nhìn quanh một vòng, sau đó với lấy chiếc điện thoại ở cạnh gối, thấy một tin nhắn mà Tạ Vũ Xuyên gửi cho mình cách đây khoảng một tiếng.
"Em đi chạy bộ, dưới lầu có đồ ăn sáng."
Giọng điệu chẳng khác gì thường ngày, nhưng Bạch Du lại cảm thấy hai câu ngắn ngủi này dường như ẩn chứa một ý gì đó khác biệt.
"Là đang báo cáo với anh sao?" Bạch Du mỉm cười, gõ ra dòng chữ ấy, sau đó tùy ý đặt lại điện thoại lên đầu giường, rồi đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Bình thường Tạ Vũ Xuyên có thói quen tập thể dục, nhưng cũng không phải ngày nào cũng dậy sớm chạy bộ. Chỉ là hôm qua vừa mới ngủ chung với Bạch Du, sáng nay lại chính thức trở thành người yêu, sợ lát nữa ra gặp đám bạn chí cốt dưới nhà sẽ bị chọc ghẹo lung tung.
Với bản thân cậu thì không sao, nhưng sợ Bạch Du da mặt mỏng, dễ ngại ngùng, bị trêu chọc thì khó xử.
Tạ Vũ Xuyên nghĩ hôm qua mọi người ngủ muộn, chắc sáng nay chưa ai dậy. Nào ngờ cậu vừa xuống lầu đã thấy Lang Dịch khoác áo khoác, đứng ngẩn người ở cửa ra vào với vẻ lúng túng.
"Làm gì thế?" Tạ Vũ Xuyên lấy một chai nước khoáng từ quầy bar, "Cậu tính đi đâu à?"
Vừa uống nước, cậu vừa đi về phía Lang Dịch. Đến gần mới nhận ra đối phương đang toát ra khí lạnh, không khỏi nhíu mày: "Mới sáng sớm cậu đã ra ngoài rồi à?"
Lang Dịch đưa tay vuốt lại mái tóc rối vì gió, rồi xoa xoa hai bàn tay lên mắt, không trả lời mà ngược lại hỏi: "Còn cậu, sao dậy sớm thế?"
Tạ Vũ Xuyên biết cậu ta không muốn nói, chỉ gật đầu: "Đêm qua Bạch Du đã đồng ý ở bên tôi rồi. Tôi muốn báo trước với mọi người, kẻo lát nữa anh ấy không tự nhiên."
Lang Dịch nghe vậy cũng không bất ngờ, nở nụ cười đầu tiên trong buổi sáng, vỗ vai Tạ Vũ Xuyên một cái tỏ ý chúc mừng, sau đó nói: "Yên tâm, bọn này đều có chừng mực mà."
Sau khi khách sáo vài câu, Tạ Vũ Xuyên ra ngoài chạy bộ, tiện thể tìm quản gia biệt thự nhờ chuẩn bị bữa sáng. Lúc nhận được tin nhắn của Bạch Du, cậu đã chạy mấy vòng quanh khu biệt thự, đang trên đường quay về.
Mấy người còn lại ngồi lơ mơ trên sofa phòng khách, còn đang tranh cãi vớ vẩn. Thấy Tạ Vũ Xuyên quay lại, tinh thần lập tức phấn chấn, ánh mắt từng người đều mờ ám nhìn về phía cậu. May mà không ai quá ồn, đều sợ làm kinh động đến Bạch Du đang ở trên lầu.
Tạ Vũ Xuyên cởi áo khoác ngay dưới lầu, xoa xoa đôi bàn tay hơi lạnh, đợi đến khi cơ thể ấm lên mới nhẹ nhàng nhấn nút mở khóa phòng ngủ.
Trong phòng vẫn như lúc cậu rời đi, rèm kéo kín mít, không để ánh sáng bên ngoài lọt vào chút nào. Nếu không có tiếng nước lách tách truyền ra từ nhà tắm, Tạ Vũ Xuyên còn tưởng Bạch Du vẫn đang ngủ.
Không lâu sau, tiếng nước dừng lại. Tạ Vũ Xuyên đoán Bạch Du đang lau khô người, không biết anh dùng khăn nào, nếu thuận tay lấy cái ở gần cửa nhà tắm thì rất có thể đó là cái mình đã dùng.
Còn chưa kịp nghĩ tiếp, cửa nhà tắm đã được ai đó đẩy từ bên trong. Tạ Vũ Xuyên bị cắt ngang dòng suy nghĩ, khựng lại một chút, liền thấy Bạch Du đứng dưới ánh đèn vàng ấm áp, trên người vẫn còn phảng phất hơi nước, tựa như bị bất ngờ mà hơi lùi lại một bước nhỏ.
"Làm anh giật mình à? Xin lỗi nhé." Tạ Vũ Xuyên chân thành nói, rồi đưa tay ra định nắm lấy tay Bạch Du.
Ngón tay Bạch Du khẽ co lại, trong lòng do dự không biết có nên chủ động đưa tay ra hay đợi Tạ Vũ Xuyên đến nắm lấy.
Như đoán được suy nghĩ của anh, Tạ Vũ Xuyên không chút ngập ngừng nắm lấy cổ tay Bạch Du. Làn da vừa mới tắm xong mang theo độ ấm dễ chịu, xúc cảm trơn mượt như ngọc thạch hảo hạng. Ngón tay cái có phần mát lạnh của Tạ Vũ Xuyên nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay Bạch Du.
Sàn nhà tắm cao hơn chỗ Tạ Vũ Xuyên đang đứng một chút, nhưng dù vậy thì Bạch Du vẫn thấp hơn cậu một khoảng nhỏ.
Bạch Du khẽ rụt người lại, tránh khỏi sự đụng chạm của Tạ Vũ Xuyên, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười của cậu.
Đôi mắt vốn sắc sảo của Tạ Vũ Xuyên vì vậy trở nên dịu dàng, tựa như mặt băng đầu xuân, dưới ánh nắng ấm áp liền dần tan chảy thành dòng nước.
Bạch Du nhìn đến ngẩn người, cũng quên luôn cả sự ngượng ngùng, cuối cùng chỉ biết cùng Tạ Vũ Xuyên cười ngốc nghếch.
Hai kẻ ngốc lần đầu biết yêu cứ thế đứng ở cửa phòng tắm, không nói một lời, nhưng lại lặng lẽ nắm lấy tay nhau.
Tạ Vũ Xuyên và Bạch Du âu yếm một lát rồi nhanh chóng thay phiên vào tắm lại. Đến khi hai người cùng xuống dưới lầu thì đã nửa tiếng trôi qua.
Quản gia của biệt thự đã cho người mang bữa sáng nóng hổi tới. Trước khi xuống lầu, Bạch Du còn nghe thấy tiếng xì xào trò chuyện trong phòng khách. Đến khi anh vừa xuất hiện, lập tức nghe thấy ai đó cố ý ho nhẹ một tiếng, ngay sau đó tiếng nói chuyện cũng dừng bặt.
Không cần nghĩ cũng biết họ đang bàn tán về mình và Tạ Vũ Xuyên. Bạch Du hiểu rõ ý tốt của mấy người kia, cũng không làm ra vẻ xấu hổ, thoải mái chào hỏi một tiếng rồi ngồi xuống chiếc ghế mà Tạ Vũ Xuyên đã kéo ra cho mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!