Chương 38: (Vô Đề)

Hai người vừa mới xác nhận mối quan hệ, nhưng trước khi đi ngủ lại rơi vào tình cảnh khó xử, chính xác hơn là bây giờ Bạch Du mới chợt nhận ra mình đang xấu hổ.

Từ nhỏ Bạch Du đã rất ít khi ngủ chung giường với người khác, sau khi nhận thức được xu hướng t*nh d*c của bản thân, để tránh những rắc rối không đáng có, anh lại càng trở nên cẩn trọng hơn.

So với Tạ Vũ Xuyên đột nhiên cong, anh mới chính là người lúng túng.

Tạ Vũ Xuyên bước ra từ phòng tắm, nhẹ nhàng khóa cửa phòng lại, rồi lặng lẽ tắt đèn trong phòng. Ánh trăng trong trẻo ngoài cửa sổ lớn rọi vào, để lại những đốm sáng mờ ảo khắp căn phòng.

Bạch Du đứng ở phía cuối giường, chỉ cần bước lên một bước nữa là có thể ngồi xuống mép giường, nhưng lúc này tim cậu đập loạn như trống trận, đến cả việc nên bước chân nào trước cũng phải suy nghĩ thật lâu, nào còn để ý đến lời Tạ Vũ Xuyên vừa hỏi.

"Hả? Cái gì?" Bạch Du chỉ có thể nhìn rõ nơi ánh sáng chiếu đến trước mặt, nghe tiếng mới quay đầu lại, liền thấy bóng dáng đen sẫm của Tạ Vũ Xuyên từ từ tiến lại gần.

Tạ Vũ Xuyên khẽ cười qua mũi, mấy bước đã đến trước mặt Bạch Du. Dù không nhìn rõ biểu cảm, nhưng chỉ cần nghe hơi thở có phần gấp gáp của Bạch Du cũng đủ hiểu lúc này anh đang căng thẳng.

"Em nói," Tạ Vũ Xuyên hơi cúi đầu xuống, cố tình ghé sát tai Bạch Du, nhẹ giọng nói: "Đêm nay anh phải ngủ cùng chăn với em đấy."

Bạch Du lập tức đỏ bừng cả mặt vì trò đùa sến súa của Tạ Vũ Xuyên, cũng không tiện ra vẻ như cô gái e thẹn mà đấm cậu một cái, đành phải giả vờ bình tĩnh quay người lại, chỉ đại vào giường rồi nói: "Vậy anh ngủ bên này, em ngủ bên kia."

Nếu tay anh không run đến thế thì lời nói có lẽ còn đáng tin hơn một chút.

Tạ Vũ Xuyên nghe lời gật đầu "Ừm" một tiếng, cũng không trêu chọc thêm nữa, chủ động vén một góc chăn chui vào, còn không quên mở chăn bên kia ra rồi vỗ nhẹ vào mép giường, ra hiệu cho Bạch Du mau lên giường.

Vừa mới chui vào trong chăn, Bạch Du liền rùng mình một cái vì lạnh, hai cánh tay lập tức nổi da gà. Trong tiềm thức, anh vẫn không dám tin lời tỏ tình của Tạ Vũ Xuyên là thật, liền quay lưng về phía cậu, kéo chăn kín người rồi khẽ nói một câu: "Ngủ ngon."

Tạ Vũ Xuyên thoáng chốc ngẩn người, không nhịn được chống tay lên, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ cố gắng nhìn rõ nét mặt của Bạch Du.

Nệm phía sau hơi lún xuống, gối đầu cũng phát ra tiếng sột soạt, Bạch Du nhắm nghiền mắt lại với vẻ chột dạ, nhưng không biết rằng hàng mi đang run nhẹ của anh đã tiết lộ cảm xúc căng thẳng lúc này.

Tạ Vũ Xuyên khẽ thở dài một tiếng gần như không nghe thấy, lại nằm xuống, nhưng đúng lúc Bạch Du vừa mới định thả lỏng thì từ phía sau bất ngờ có một cánh tay vòng ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, ngón cái cách lớp vải cứ khẽ xoa xoa bụng anh.

Cơ thể căng cứng của Bạch Du không kìm được mà run lên khi bị Tạ Vũ Xuyên chạm vào. Khi bàn tay nóng ấm kia bắt đầu dò dẫm xuống dưới, Bạch Du cuối cùng không chịu nổi nữa, khẽ lên tiếng cầu xin.

"Xuyên Nhi…"

"Ừm." Tạ Vũ Xuyên áp trán vào sau gáy Bạch Du, hơi thở nóng rực luồn theo cổ áo trườn xuống tận xương cụt, bàn tay đặt ngoài lớp áo ngủ chỉ cách một chút nữa là đã chạm đến làn da mềm mại ấy.

Bạch Du cố nén sự xấu hổ, xoay người nửa vòng trong ngực Tạ Vũ Xuyên, đối diện thẳng với đôi mắt mang theo ý cười của cậu.

"Cuối cùng cũng chịu quay lại rồi à."

Bạch Du l**m nhẹ đôi môi hơi khô vì hơi thở gấp gáp, nhưng không biết rằng hình ảnh đó trong mắt Tạ Vũ Xuyên lại đầy sức mê hoặc. Chỉ là ánh mắt của anh quá đỗi trong veo và thuần khiết, khiến Tạ Vũ Xuyên không kìm được mà vươn tay ôm lấy anh.

Trán của Bạch Du tựa dưới cằm Tạ Vũ Xuyên, hơi thở ấm áp khiến nơi đó trở nên ngưa ngứa. Tạ Vũ Xuyên khẽ cọ nhẹ, trong lòng lại như bị móng mèo cào qua, ngứa ngáy đến khó tả.

Khi cụp mắt xuống, Bạch Du ngửi được mùi sữa tắm giống hệt mùi trên người mình, không kìm được lại rúc vào gần hơn, nhẹ nhàng hỏi: "Tạ Vũ Xuyên, em nghiêm túc thật sao?"

Tạ Vũ Xuyên đã khẽ nhắm mắt từ lúc nào, nghe vậy thì ôm chặt lấy anh hơn, duỗi hai chân dài ra, kẹp lấy đôi chân lạnh buốt của Bạch Du như muốn truyền hơi ấm.

"Nghiêm túc." Cơ thể Bạch Du áp vào ngực Tạ Vũ Xuyên, ba chữ ngắn gọn ấy hòa cùng tiếng tim đập mạnh mẽ vang vọng bên tai, đầy trịnh trọng mà truyền đến, khiến trái tim Bạch Du cũng bất giác đập loạn theo.

Như muốn nghe rõ hơn chút nữa, Bạch Du chủ động ôm lấy eo Tạ Vũ Xuyên, hơi ấm nóng rực xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến cánh tay, rồi dọc theo mạch máu mà lan khắp toàn thân, khiến anh không khỏi run lên vì nóng.

Tóc mới sấy khô của anh như những cánh bồ công anh trong đồng cỏ mùa hạ, chạm nhẹ là bay tán loạn. Đầu mũi Tạ Vũ Xuyên lúc này ngập tràn hương dầu gội dịu ngọt từ mái tóc Bạch Du, lặng lẽ len lỏi toàn thân.

So với những bước cơ bản trong tình yêu như đi dạo phố, ăn cơm, xem phim, cả hai lại trực tiếp tiến thẳng lên giường, khiến Tạ Vũ Xuyên dù rất muốn hôn Bạch Du cũng thấy thời điểm và hoàn cảnh chưa thật phù hợp.

Thế nhưng mái tóc mềm mại và hương thơm mát lạnh của Bạch Du lại quá đỗi quyến rũ, hơi thở mang mùi bạc hà ấy cũng ngày một nóng rực hơn. Sợ rằng ngay trong ngày đầu tiên yêu nhau lại để lại ấn tượng thiếu đứng đắn, Tạ Vũ Xuyên cố nén lại hồi lâu, cuối cùng chỉ cúi xuống đặt một nụ hôn thật nhẹ l*n đ*nh đầu mềm mại của Bạch Du.

Mí mắt Bạch Du dần dần chùng xuống theo nhịp tim đều đặn của Tạ Vũ Xuyên, cơ thể cũng vô thức siết chặt lấy nguồn nhiệt đang bao bọc lấy mình. Mãi đến vài giây sau khi đôi môi Tạ Vũ Xuyên rời khỏi đỉnh đầu, Bạch Du mới ngơ ngác ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh như phủ sương khẽ chớp, khẽ phát ra một tiếng nghi hoặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!