Bạch Du vui vẻ ôm lấy điện thoại, đầu óc sau khi uống rượu có hơi mơ màng, chỉ cảm thấy cuối cùng thì nguyện vọng của mình cũng đã thành hiện thực.
Dù đang rất vui vẻ, anh vẫn không quên lời hứa về bí mật mà Tạ Vũ Xuyên vừa nhắc đến.
Bên phía Tạ Vũ Xuyên im lặng vài giây, sau đó điện thoại rung lên, giao diện trò chuyện WeChat hiện ra một dòng chữ nhỏ:
[Tạ Vũ Xuyên vỗ ngực mình và nói: Em thích anh.]
Nụ cười trên mặt Bạch Du cứng lại trong thoáng chốc, ngay sau đó dòng thứ hai lại hiện ra:
[Tạ Vũ Xuyên vỗ ngực mình và nói: Em muốn ở bên cạnh anh.]
Bạch Du ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hai dòng chữ nhỏ hơn bình thường đó, đến mức cái khăn tắm trên đầu rơi lúc nào không hay biết.
Lúc này, Tạ Vũ Xuyên đang đứng ngoài cửa đầy căng thẳng lo lắng, có chút hối hận vì lời tỏ tình hơi đột ngột, lại chẳng lãng mạn gì này, liệu có khiến Bạch Du cảm thấy không đủ trân trọng hay không.
Thế nhưng nếu bây giờ lại giải thích rằng mình uống say rồi, thì sau này có lẽ cũng chẳng có cơ hội nào tốt hơn để nói ra nữa.
Tạ Vũ Xuyên không phải kiểu người do dự hay chùn bước. Một khi đã nói ra thì sẽ không có chuyện rút lại. Việc muốn ở bên Bạch Du là quyết định sau khi cậu đã suy nghĩ rất kỹ, cho dù Bạch Du chưa thể đồng ý ngay thì ít nhất bây giờ, cậu cũng muốn biết suy nghĩ thật lòng của anh.
[Tạ Vũ Xuyên vỗ ngực mình và nói: Nếu anh đồng ý, xin hãy vỗ em.]
Trong đầu Bạch Du lúc này hỗn loạn vô cùng. Ngoài cửa sổ, tiếng pháo hoa rền vang nối tiếp nhau vang lên bên tai, khiến trái tim anh càng thêm rối loạn. Từng giọt nước nhỏ từ mái tóc chảy dọc theo gáy len vào cổ áo, cảm giác ẩm ướt ấy khiến anh thấy hơi khó chịu.
Lúc nhận ra bản thân có tình cảm với Tạ Vũ Xuyên, phản ứng đầu tiên của Bạch Du không phải là xấu hổ, mà là sợ hãi. Anh sợ nếu Tạ Vũ Xuyên phát hiện thì sẽ thấy ghê tởm, giống như mấy nam sinh thời cấp ba, chỉ cần nghe đến xu hướng tính dục của anh là đã sợ đến mức tránh xa.
Anh luôn cẩn thận từng li từng tí trong cách thể hiện tình cảm với Tạ Vũ Xuyên, những tâm tư ấy đều được cất giấu rất kỹ.
Chỉ là sau lần xảy ra chuyện rắc rối ở tiệm lần trước, Tạ Vũ Xuyên tình cờ biết được xu hướng t*nh d*c của Bạch Du, lại chẳng hề tỏ ra kỳ thị hay ngại ngùng, ngược lại còn nói rằng mình thích anh. Dù lúc đó Bạch Du không dám tin là thật, nhưng sau này khi tiếp xúc với nhau, anh vẫn không thể ngăn được trái tim mình rung động.
Nếu không có Lâm Dụ, có lẽ lúc còn ở tiệm anh đã không kìm được mà hỏi Tạ Vũ Xuyên rằng, câu thích trước đó, liệu còn tính hay không.
Thế nhưng, Lâm Dụ không chỉ xuất hiện, mà còn khiến Tạ Vũ Xuyên biết được những chuyện quá khứ mà Bạch Du không muốn ai biết nhất.
Bạch Du mở đoạn trò chuyện với Tạ Vũ Xuyên rồi lặng lẽ kéo lên đọc lại. Rõ ràng chỉ là những chuyện vặt vãnh chẳng đáng kể, vậy mà không hay biết, hai người đã nói với nhau nhiều đến thế.
Anh lại lướt loạn vài trang nữa, cuối cùng ngón tay dừng lại trên ảnh đại diện của Tạ Vũ Xuyên.
Ly nước trong tay Tạ Vũ Xuyên đã nguội đi một chút. Cậu liên tục bật sáng rồi lại tắt màn hình, ngón tay cái cứ trượt qua trượt lại, thế nhưng vẫn không hề thúc giục đối phương lấy một lời.
Ngay trước khi màn hình một lần nữa tối đen, điện thoại của Tạ Vũ Xuyên bỗng rung lên. Cậu còn chưa kịp xem, màn hình đã tắt ngóm. Vừa định nhập mật mã mở lại thì cánh cửa phòng bên cạnh bỗng bị ai đó từ bên trong đẩy mạnh ra.
Bạch Du lạch bạch bước ra khỏi phòng, chân đi dép lê, dáng vẻ lúng túng, vừa ra đã chạm mắt với Tạ Vũ Xuyên đang đứng dựa tường chờ đợi.
Ánh mắt anh liếc thấy điện thoại trong tay Tạ Vũ Xuyên, căng thẳng nuốt nước bọt: "Tôi tưởng cậu đi rồi."
"Em đi đâu được chứ?" Tạ Vũ Xuyên đứng thẳng dậy, đi từng bước về phía Bạch Du, ép anh phải lùi dần vào phía trong, đến khi cậu khép lại cánh cửa sau lưng họ.
"Cái đó, cậu có thấy tin nhắn tôi gửi chưa?" Bạch Du nhìn Tạ Vũ Xuyên đang tiến lại gần, trong lòng thấp thỏm hỏi.
Tạ Vũ Xuyên mỉm cười, đưa ly nước vẫn còn hơi ấm đến trước mặt anh. Bạch Du chẳng hiểu gì nhưng vẫn nhận lấy ly nước.
"Chưa xem. Em muốn nghe anh nói trực tiếp."
Rõ ràng hai người không đứng quá gần, vậy mà chẳng hiểu sao tim Bạch Du lại nhảy loạn. Anh vội vàng đưa ly nước lên uống một ngụm để che giấu sự bối rối.
Nhưng vì quá căng thẳng, Bạch Du uống hơi vội, chỉ mấy ngụm đã uống hết quá nửa. Cũng may Tạ Vũ Xuyên đưa tay ngăn lại, anh mới chịu dừng.
Tạ Vũ Xuyên đưa tay xoa mái tóc còn hơi ẩm của Bạch Du, đảo mắt một vòng quanh phòng ngủ, thấy chiếc khăn tắm đang nằm trên sàn thì khẽ thở dài, rồi quay lại phòng tắm lấy một cái mới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!