Từ lúc nhận được cuộc gọi, khóe miệng của Lang Dịch vẫn không hạ xuống, cứ cong lên mãi không thôi. Trong phòng, Diệp Ti Thừa thì đang thử chơi chiếc máy chơi game vừa mới nhận được, không nhịn được mà phàn nàn: "Không phải chứ, Lang Dịch, cậu lắc lư đến mức tôi chóng mặt luôn rồi đấy. Nếu ngồi không yên thì chi bằng ra ngoài đợi đi?"
Lang Dịch liếc nhìn đồng hồ, nghĩ rằng bây giờ mà ra ngoài đi dạo dọc ven đường, có khi đi được nửa đường là có thể đón người rồi. Vậy là cậu chộp lấy một chiếc áo khoác trên lưng ghế sofa, mặc qua loa vào rồi đi về phía cửa chính.
Gió bắt đầu nổi lên vào ban đêm, lại thêm tuyết rơi nên vừa bước ra khỏi cửa, Lang Dịch liền cảm thấy gió biển lạnh buốt thổi thẳng vào cổ. Cậu kéo cổ áo lên cao thêm một chút, rồi men theo con đường xe duy nhất trước biệt thự mà đi về phía trước.
Nhưng vì là đêm giao thừa, hai bên đường vẫn có không ít người qua lại, đi giữa đường cũng không cảm thấy quá vắng vẻ.
Khoảng chừng chưa đến 5 phút sau, có một chiếc xe từ phía đối diện chạy tới rồi dừng lại bên cạnh Lang Dịch.
Cửa kính ghế sau của xe từ từ hạ xuống đúng lúc đó. Vì trời tối, chỉ nhờ ánh đèn đường vàng ấm mà lờ mờ thấy được đôi môi mím chặt và chiếc cằm nhỏ nhắn của người ngồi bên trong.
Lang Dịch nhét hai tay vào túi áo khoác, chậm rãi cúi người xuống nhìn vào trong xe, cười nói: "Cậu đến thật à?"
Người bên trong không lên tiếng, chỉ nói với tài xế ở ghế trước rằng muốn xuống xe ở đây, sau đó trả tiền xe qua điện thoại rồi mới mở cửa bước xuống.
"Nhóc con, nhớ anh thế cơ à?" Lang Dịch vừa cười vừa nói, khéo léo bước sang đứng phía sát mép đường.
Người kia bị gọi là nhóc con nhưng cũng không phản bác, chỉ nhàn nhạt nói: "Hôm nay người anh thầm thích cùng bạn thân nhất của anh đón giao thừa với nhau, tôi sợ anh cô đơn một mình chịu không nổi cú sốc."
Nét mặt của Lang Dịch cứng đờ trong giây lát, sau đó liền trở lại bình thường: "Anh có người thầm thích từ bao giờ cơ chứ?"
Người bên cạnh nghe vậy, im lặng một lúc rồi chậm rãi đáp: "Tôi biết mà. Cái tài khoản mà anh nhờ tôi tra, người trong ảnh chính là người anh thích."
"Anh thừa nhận lúc đầu đúng là có chút thiện cảm với anh ấy." Lang Dịch nghiêm túc giải thích "Nhưng chỉ là kiểu ngưỡng mộ thôi, không đến mức nói là thích, càng không phải là thầm yêu gì cả."
Người bên cạnh khẽ "ừm" một tiếng rất nhẹ, chẳng rõ có tin hay không, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Đường về nhà đi chậm hơn lúc Lang Dịch đi một mình rất nhiều. Khi hai người vào đến biệt thự, trên người họ đã phủ đầy những bông tuyết nhỏ.
Lang Dịch cởi áo khoác của mình trước, tiện tay vuốt lại mái tóc dài đang bị kẹp trong cổ áo cho gọn gàng. Còn chưa kịp treo áo lên thì đã nghe thấy tiếng ngạc nhiên của hai người đang chơi game trong phòng khách.
"Đệt!"
Lang Dịch nhận lấy áo khoác từ cậu trai bên cạnh, tiện thể giúp cậu phủi mấy bông tuyết dính trên tóc, rồi liếc mắt nhìn Yến Tuy đang theo sau, nói: "Nhỏ tiếng chút đi, ồn muốn chết."
Yến Tuy không thể tin nổi, túm lấy cổ áo mình, giả bộ bị tổn thương nói: "Hồi trước gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm, giờ tôi nói một câu cũng chê tôi ồn ào rồi à?"
Lang Dịch đấm một cái lên vai Yến Tuy, quay đầu liền thấy Bạch Du từ cầu thang bên cạnh chạy xuống thình thịch.
"Người đến rồi à?"
Có vẻ vì chạy hơi gấp nên mặt Bạch Du đỏ bừng, tóc cũng hơi dựng lên. Ánh mắt anh đảo quanh tìm kiếm, trông như một con vật nhỏ trong rừng đang cảnh giác nhìn quanh. Khác với vẻ dịu dàng trầm lặng thường ngày, hôm nay anh lại mang theo vài phần lanh lợi, dễ thương đến lạ.
Lang Dịch bước đến trước mặt Bạch Du, đối phương đứng trên bậc thang cao hơn cậu một chút, vừa vặn ngang tầm mắt. Lang Dịch tự nhiên kéo người đang đứng im lặng phía sau lại gần, giới thiệu: "Đây là Dư Niên, đàn em cùng trường với tôi. Hồi chuyện của Lâm Dụ xảy ra, cậu ấy cũng có giúp đỡ."
Bạch Du kinh ngạc quan sát cậu trai trước mặt, trông có vẻ không lớn tuổi lắm, ngũ quan thanh tú, chỉ là nhìn qua có vẻ không hay cười.
"Cảm ơn cậu nhé, Dư Niên." Bạch Du vốn rất có kinh nghiệm khi giao tiếp với mấy cậu bạn bằng tuổi này, anh cong mắt mỉm cười, đưa tay ra bắt, cổ tay thon dài nổi bật trên nền áo len trắng mềm mại "Cảm ơn cậu đã giúp tôi."
Bạch Du liên tục cảm ơn hai lần, khiến Dư Niên có chút bối rối đứng đó, dưới ánh mắt mang theo ý cười của Lang Dịch, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay thon dài của Bạch Du.
Nhiệt độ cơ thể Dư Niên vốn đã hơi thấp, cộng thêm vừa rồi đi bộ một lúc ngoài trời với Lang Dịch nên người cậu lạnh toát, bàn tay lại càng lạnh hơn.
"Tay cậu lạnh quá." Bạch Du kinh ngạc nói "Để tôi rót cho cậu ly nước nóng nhé."
Dư Niên lúng túng rút tay về, lòng bàn tay vội vã rút vào trong tay áo, ngại ngùng nói nhỏ: "Xin lỗi."
"Cậu ngốc à, lạnh vậy sao không nói? Còn đứng ngoài cửa lâu thế làm gì." Lang Dịch nắm lấy cổ tay Dư Niên qua lớp áo kéo vào phòng khách, không quên quay đầu nói với Bạch Du: "Cảm ơn nhé, Tiểu Bạch."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!