Chương 34: (Vô Đề)

Bạch Du chưa từng chơi bi

-da, thậm chí cả các trận đấu phát trên tivi cũng chưa từng xem qua. Vì vậy, Tạ Vũ Xuyên chọn cho anh một cây gậy vừa tay, vừa dùng phấn chà đầu gậy, vừa đơn giản giới thiệu quy tắc chơi.

Tay Tạ Vũ Xuyên vẫn không ngừng động tác, ánh mắt chăm chú nhìn vào bàn bi

-da. Vì hai người chênh lệch chiều cao nên cậu phải hơi cúi đầu, nghiêng người sát bên tai Bạch Du.

"Đây là bàn bóng 8 lỗ, không giống với bàn snooker trên tivi."

Nhiệt độ trong phòng vốn đã không thấp, thêm việc tối nay Tạ Vũ Xuyên uống không ít rượu, khiến thân nhiệt cậu nóng đến ngỡ ngàng. Giọng nói thấm đẫm hơi men vang lên bên tai, phảng phất mùi mạch nha nhè nhẹ, khiến Bạch Du cũng cảm thấy có chút chếnh choáng, cúi đầu không dám nhìn người bên cạnh.

Tạ Vũ Xuyên nói một hồi mà không thấy ai đáp lại, liền nghiêng người sát hơn, nhẹ nhàng chạm trán vào trán Bạch Du, ép anh phải ngẩng đầu lên nhìn mình.

Như thể muốn chứng minh bản thân vì uống rượu mới hành động kỳ lạ như vậy, Tạ Vũ Xuyên cố ý chậm rãi hỏi: "Sao thế? Nghe không hiểu à?"

Còn chưa kịp để Bạch Du trả lời, Tạ Vũ Xuyên đã tiện tay ném miếng phấn sang một bên, nhặt quả bóng trắng đặt cạnh mép bàn, rồi lấy thêm một quả bóng đỏ đặt phía trước nó. Tay trái làm giá đỡ trên mặt bàn, tay phải nắm đuôi gậy, đưa đầu gậy tựa nhẹ lên đầu ngón cái và ngón trỏ.

Tạ Vũ Xuyên vai rộng eo thon, phần thân trên gần như song song với mặt bàn, tấm lưng rắn chắc càng trở nên căng cứng vì động tác kéo gậy.

Đến mắt Bạch Du cũng thấy nóng lên, anh bối rối dùng mu bàn tay mát lạnh áp lên gò má đang đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại không dám rơi vào người Tạ Vũ Xuyên nữa.

Sau khi đánh xong một cú, Tạ Vũ Xuyên đứng dậy cầm gậy, quay sang thấy Bạch Du không hề chăm chú xem mình biểu diễn như cậu tưởng, liền hơi khó hiểu hỏi: "Không muốn chơi à?"

Lúc nói chuyện, một chân Tạ Vũ Xuyên chống lên thành bàn bi

-da, cả người toát lên vẻ ung dung thả lỏng, thậm chí có chút lười biếng, hoàn toàn khác với vẻ nghiêm túc lạnh lùng ngày thường.

Cánh tay rám nắng trước mặt đầy cơ bắp và sức mạnh. Bạch Du như bị mê hoặc, chỉ do dự một chút rồi liền nhận lấy cây gậy từ tay Tạ Vũ Xuyên.

Vì lúc nãy không nghe giảng kỹ, vừa cúi người xuống bàn, Bạch Du liền bị Tạ Vũ Xuyên vỗ một cái không nặng không nhẹ vào thắt lưng từ phía sau.

"Thả lỏng, hạ eo xuống một chút." Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, khiến Bạch Du cảm thấy tê dại cả một bên mặt. Anh đang định đưa tay lên chạm thử, thì lại bị Tạ Vũ Xuyên đè nhẹ xuống từ phía sau. "Tập trung nào."

Cánh tay của Tạ Vũ Xuyên vòng qua từ bên người Bạch Du, một tay giúp anh điều chỉnh tư thế tay chống đỡ, tay kia lần theo thân gậy trượt về phía sau, từ từ nắm lấy bàn tay đang cầm gậy của Bạch Du.

Thực ra hai người không hề có tiếp xúc cơ thể, nhưng nhìn từ xa thì cứ như Bạch Du đang được Tạ Vũ Xuyên ôm vào lòng vậy.

Nhiệt độ cơ thể của Tạ Vũ Xuyên vốn đã cao hơn Bạch Du nhiều vì uống rượu, cộng thêm chiếc áo len mềm mại trên người Bạch Du, giờ đây anh giống như đang bị một đám lửa bao quanh, chỉ cần thêm một mồi lửa nữa thôi là sợ sẽ bị thiêu cháy mất.

Bạch Du ngơ ngác để mặc cho Tạ Vũ Xuyên điều chỉnh tư thế, mấy ngón tay trái cứng đơ không thể tạo được động tác, chỉ cảm nhận được đầu ngón tay thô ráp mang theo vết chai của Tạ Vũ Xuyên đang nhẹ nhàng bóp lấy đầu ngón tay anh, khi thì gập lại, khi thì duỗi ra.

Sợ tiếng tim đập hỗn loạn trong lồng ngực bị Tạ Vũ Xuyên nghe thấy vì quá gần, Bạch Du cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, eo cũng vô thức đổ sát về mép bàn, cả người như thu nhỏ hẳn lại, cũng vì vậy mà kéo giãn được khoảng cách với Tạ Vũ Xuyên đôi chút.

Rõ ràng còn đang điều chỉnh vị trí cây gậy, thế nhưng Tạ Vũ Xuyên vẫn phát hiện ra sự thay đổi nhỏ của Bạch Du. Ban nãy hai chân cậu đứng dạng sang hai bên Bạch Du, lúc này lại bất ngờ đưa chân chen vào g*** h** ch*n đang khép lại của anh, rồi dùng đầu gối đẩy nhẹ chân phải của anh sang bên ngoài.

Động tác bất ngờ khiến Bạch Du đã cứng người vì căng thẳng, nay suýt nữa đứng không vững, cả người nghiêng về phía bàn bi

-da. May là Tạ Vũ Xuyên phản xạ nhanh, vội đỡ lấy eo anh, giúp anh không đổ sấp lên bàn trong một tư thế ngượng ngùng.

Dường như Tạ Vũ Xuyên hoàn toàn không nhận ra sự mập mờ trong hành động của hai người, cũng bỏ qua những quy tắc bi

-da đã dạy trước đó, nghiêng người, nghiêm túc hỏi bên tai Bạch Du: "Muốn đánh quả nào?"

"Quả… quả nào cũng được." Bạch Du giọng run run, không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên từ cầu thang gỗ phía sau, giọng Lang Dịch vang lên trước cả người: "Lát nữa có một người bạn của tôi sẽ đến, chắc mình phải sắp xếp lại phòng một chút rồi."

Dây thần kinh của Bạch Du như dây cung đang kéo căng, bị giọng nói đột ngột của Lang Dịch làm đứt phựt, anh lập tức chui ra khỏi vòng tay của Tạ Vũ Xuyên như kẻ có tật giật mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!