Chương 33: (Vô Đề)

Thật lòng mà nói, Tạ Vũ Xuyên không để tâm đến chuyện đó.

Là một học sinh mỹ thuật, việc vẽ người mẫu khỏa thân là điều quá đỗi bình thường, cho dù lúc đầu Bạch Du có mang mục đích gì khi đến sân bóng rổ để vẽ đi chăng nữa thì cũng chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ.

Dù sao thì vóc dáng của học sinh thể thao cũng là thứ mà Tạ Vũ Xuyên hồi cấp ba không khỏi ngưỡng mộ.

Ngược lại, những người tự cho mình là đúng, chuyện bé xé ra to mới là những kẻ nên tự xét lại bản thân.

Vì vậy, khi Bạch Du dè dặt giải thích với cậu, Tạ Vũ Xuyên mới nhận ra, chuyện này đã để lại một bóng ma trong lòng một người học vẽ từ nhỏ đến mức khiến anh ấy từ bỏ bút vẽ, nỗi ám ảnh trong lòng Bạch Du còn nghiêm trọng hơn cậu tưởng nhiều.

Tạ Vũ Xuyên vặn nhỏ âm lượng trong xe, nhân lúc đèn xanh nhấp nháy những giây cuối cùng liền đạp ga, xe đột ngột tăng tốc, dần bỏ lại những chiếc xe đang chậm rãi dừng lại sau vạch trắng.

"Đèn đỏ vừa nãy là 90 giây, theo tốc độ hiện tại, trong 90 giây này tôi có thể lái đi được gần 1,5 km." Giọng Tạ Vũ Xuyên nhàn nhạt, không rõ cảm xúc. "Có những chiếc xe chạy song song với chúng ta suốt quãng đường, cũng có xe luôn bám theo sau, nhưng chỉ có xe tôi là kịp vượt qua trước khi đèn chuyển đỏ. Cho nên anh thấy đấy, dù có đi song song cả đoạn đường, nhưng qua 90 giây rồi, cũng rất khó để họ đuổi kịp."

Nghe Tạ Vũ Xuyên nói vậy, Bạch Du ngẩn người, không khỏi nghi ngờ cậu ấy đang cố an ủi mình.

"Bản thiết kế anh vẽ cho mẹ tôi, tôi đều xem qua rồi, rất đẹp. Nếu anh vẫn còn thích vẽ, tôi có thể làm người mẫu cho anh." Tạ Vũ Xuyên cười cười khoe khoang nói, "Tôi có vóc dáng không tệ đâu nhé."

Những cảm xúc tự ti do Lâm Dụ bất ngờ xuất hiện lại dễ dàng bị Tạ Vũ Xuyên gạt qua một bên, Bạch Du hít hít mũi, ngượng ngùng cười khẽ.

"Anh đừng khóc đấy," Tạ Vũ Xuyên nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại nhìn, "Lát nữa bị mấy người kia nhìn thấy lại bảo tôi bắt nạt anh."

Bạch Du quay mặt đi, dùng lòng bàn tay lau loạn trên mặt vài cái, rồi lại không nhịn được mà bật cười.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến biệt thự bên bờ biển đã định sẵn. Tạ Vũ Xuyên tìm được một chỗ đỗ xe không rộng lắm, trước khi cho xe vào thì bảo Bạch Du xuống xe trước.

Bạch Du nghe lời xuống xe nhưng không vào trong, mà đứng bên vệ đường đợi cậu ấy.

Biệt thự bên biển cách bờ biển vẫn còn một đoạn, mấy căn liền kề đều là khách du lịch đến đón năm mới như họ.

Dưới chân là lớp tuyết mỏng vừa rơi, Bạch Du bỗng nhớ lại những năm trước, vào ngày này đều là đêm văn nghệ do trường tổ chức trong hội trường, hoạt động đón năm mới đầy nghi thức thế này là lần đầu tiên anh tham gia.

Bạch Du lén nhìn Tạ Vũ Xuyên đang từ xa đi tới, dù cách một lớp bóng đêm, vóc dáng cao lớn kia vẫn khiến tim anh đập thình thịch không kiểm soát.

Tạ Vũ Xuyên chân dài người cao, chỉ mấy bước đã đến trước mặt Bạch Du. Nhìn thấy gò má anh bị gió thổi đến đỏ ửng, cậu hơi cau mày lại, vừa trách nhẹ sao không vào nhà, vừa đưa tay đội mũ lên đầu Bạch Du.

Bạch Du bị cậu đẩy nhẹ chạy vào biệt thự, vừa lúc trông thấy Lang Dịch đang cầm gậy bi

-da đi ngang qua cửa.

Lang Dịch dùng ánh mắt hỏi Tạ Vũ Xuyên, mà Tạ Vũ Xuyên cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái. Bạch Du bị vành mũ che mất tầm nhìn, khi ngẩng lên lại chỉ thấy Lang Dịch đang mỉm cười, khẽ vẫy tay với mình.

"Tuyết rơi cũng không nhỏ nhỉ," Lang Dịch định giúp Bạch Du cởi chiếc áo lông vũ vừa tháo ra, nhưng bị Tạ Vũ Xuyên giơ tay ngăn lại. Lang Dịch cũng không vì hành động đó mà thất vọng, trái lại còn cười càng rạng rỡ hơn: "Tiểu Bạch đến rồi thì chúng ta bắt đầu nướng thôi."

Quản gia biệt thự nhận được lệnh liền bưng đùi cừu đã nướng sẵn lên bàn, các loại hải sản và thịt khác thì đang được nướng trên vỉ ở sân sau.

Mọi người đã ngồi vào bàn gần hết, Tạ Vũ Xuyên chọn một chỗ trống, tiện tay kéo thêm một chiếc ghế bên cạnh, gọi Bạch Du vừa rửa tay xong lại ngồi cùng.

Món rau thì không nhiều, còn hải sản thì gần như phủ kín cả bàn.

Ban đầu chẳng ai nhắc đến chuyện uống rượu, Tạ Vũ Xuyên rót cho Bạch Du một ly sữa đậu nành, sau đó mới chợt nhớ ra, liền hỏi: "Uống cái này được chứ?"

Yến Tuy không chịu nổi, cười nói: "Cậu rót đầy rồi mới hỏi, nếu Tiểu Bạch không thích thì làm sao?"

Tạ Vũ Xuyên khẽ bật cười, thong thả nâng ly lên: "Không thích thì tôi uống thay anh ấy, có sao đâu?"

Nói xong liền đưa ly lên môi.

Bạch Du thấy vậy liền vội vàng ngăn cậu lại: "Tôi thích uống."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!