Chương 31: (Vô Đề)

Đây là lần đầu tiên Bạch Du nghe nói Tạ Vũ Xuyên còn có một người em trai. Sau khi kết bạn trên mạng xã hội rồi mới phát hiện, ngoài việc cả hai cùng họ Tạ, thì không còn điểm nào giống nhau cả.

Hai anh em chắc là một người giống ba, một người giống mẹ. Khi không cười, Tạ Vũ Xuyên lạnh lùng như một tảng băng, còn đôi mắt biết cười của Tạ Vũ Trình thì cứ như bản sao của Thẩm Yên.

Tạ Vũ Xuyên thấy Bạch Du vừa lướt xem vòng bạn bè của Tạ Vũ Trình, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn mình, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ để tâm đến ngoại hình, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Từ nhỏ, Tạ Vũ Trình đã dễ khiến người khác có thiện cảm hơn anh trai. Lại thêm việc trước tiểu học Tạ Vũ Xuyên sống với bà ngoại nên một thời gian không thân với ba mẹ, hầu hết thời gian, mỗi lần Thẩm Yên ra ngoài đều mang theo Tạ Vũ Trình còn nhỏ cần chăm sóc. Còn Tạ Vũ Xuyên mãi sau này mới xuất hiện, thường xuyên nghe thấy những câu như "đáng tiếc thật, không giống mẹ chút nào."

Tạ Vũ Xuyên khó chịu nhún vai, lặng lẽ kéo cổ áo cao lên, đầu cũng vô thức quay sang một bên. Cậu không thể nào mở miệng nói kiểu đừng xem nữa với Bạch Du, chỉ đành âm thầm làm bản thân trở nên vô hình hơn.

Quả nhiên, không ai là không thích người có ngoại hình nổi bật, Bạch Du cũng không ngoại lệ.

"Em trai cậu với cậu đúng là chẳng giống nhau chút nào," Bạch Du quả nhiên nói đúng điều mà Tạ Vũ Xuyên đã dự đoán. Nhưng câu tiếp theo lại khiến cậu sững người tại chỗ: "Nhưng tôi vẫn thấy cậu đẹp trai hơn."

Khi Bạch Du nói câu này, anh hoàn toàn không mang hàm ý gì khác, giống như mấy hôm trước Yến Tuy đổi kiểu tóc mới, anh cũng nghiêm túc khen đẹp vậy thôi.

Nhưng phản ứng đơ người của Tạ Vũ Xuyên lại khiến Bạch Du cảm thấy có chút ngượng ngùng. Tật hay tự phủ định bản thân lại trỗi dậy, bắt đầu lo lắng rằng sau khi lộ rõ xu hướng tình cảm, lại bất ngờ khen một người cùng giới thì có phải hơi mạo phạm không.

Bạch Du bối rối bấm nút khóa màn hình, âm báo "tách" vang lên rõ ràng giữa không gian im lặng của hai người. Anh luống cuống nhét điện thoại vào túi, đứng dậy đi pha đồ uống cho Tạ Vũ Xuyên, không hề nhận ra ánh mắt kinh ngạc lướt qua trong mắt đối phương.

Tạ Vũ Xuyên còn chưa kịp mở miệng ngăn lại thì Bạch Du đã bước nhanh về phía quầy bar.

Cuối năm rồi, cả hai người đều bận rộn, Tạ Vũ Xuyên vẫn chưa có cơ hội thích hợp để nói chuyện đàng hoàng với Bạch Du, khiến cho lời tỏ tình trong khoảnh khắc hỗn loạn kia càng giống như một trò đùa.

Tạ Vũ Xuyên thì đang chờ thời điểm. Còn Bạch Du thì không dám đối mặt.

**

Bạch Du dựa vào tấm hình mà Tạ Vũ Trình tìm được trên mạng, đặc biệt làm cho cậu ta một chiếc bánh kem 6 inch mang phong cách thanh thoát, dễ thương.

Tối hôm giao thừa, Tạ Vũ Trình ăn diện khá nổi bật, mặc chiếc áo khoác không quá dày, bước vào tiệm "Tinh Tự" mà đôi tai còn hơi đỏ vì lạnh.

Quả nhiên Tạ Vũ Trình ngoài đời không khác mấy so với trong ảnh. Không chỉ thừa hưởng vẻ ngoài ưa nhìn từ Thẩm Yên, mà vóc dáng cao lớn, thẳng tắp cũng giống hệt Tạ Vũ Xuyên, di truyền từ ba Tạ Bạc Lâm.

Bạch Du chỉ liếc một cái đã nhận ra cậu ta ngay.

Vừa bước vào cửa, Tạ Vũ Trình chưa kịp nói gì đã cong mắt cười toe toét, chắc chắn gọi về phía quầy bar nơi Bạch Du đang đứng: "Anh Bạch!"

Bạch Du đặt chiếc ly cà phê đang lau xuống, vẫy tay gọi: "Là Vũ Trình à?"

Tối nay nhiệt độ dự báo khoảng -2 độ C, trên trời lác đác rơi vài bông tuyết nhỏ. Trước khi bước vào, Tạ Vũ Trình còn dậm chân vài cái trên tấm thảm ở cửa, sau đó mới yên tâm bước vào trong.

Bạch Du lấy chiếc bánh đã chuẩn bị sẵn từ trong tủ lạnh ra, đưa cho Tạ Vũ Trình xem mẫu mã.

So với Tạ Vũ Xuyên, Tạ Vũ Trình dẻo miệng đến mức khiến Bạch Du cũng không biết phải đối phó thế nào. Đúng lúc cậu ta đang thay đủ cách để khen ngợi tay nghề của Bạch Du thì Tạ Vũ Xuyên cuối cùng cũng tiễn xong vị khách trong tay.

"Anh của em nhìn thì có vẻ khó gần, nhưng thực ra là người rất tốt." Tạ Vũ Trình cầm cốc trà mật ong bưởi mà Bạch Du pha cho, không chút tiếc lời mà tung hoa khen anh trai mình.

"Ừm." Bạch Du mỉm cười ngượng ngùng, đôi tay nhanh nhẹn buộc nơ bướm cho hộp bánh kem.

"Anh của cậu rất dịu dàng."

Ngay lúc ấy, Tạ Vũ Xuyên vừa đẩy cửa bước vào, liền nghe thấy giọng nói dịu nhẹ của Bạch Du. Cậu thoáng khựng lại, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười khó nhận ra, sợ Bạch Du cảm thấy xấu hổ nên giả vờ như không có chuyện gì, lên tiếng hỏi: "Vũ Trình đến từ khi nào đấy?"

Vì mải làm việc, mãi đến khi Bạch Du nghe Tạ Vũ Xuyên cất tiếng mới nhận ra cậu đã đến. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình thản của cậu ấy, Bạch Du đoán chắc là cậu chưa nghe thấy cuộc trò chuyện ban nãy giữa mình và Tạ Vũ Trình, trái tim đang lộn xộn cũng dần bình ổn lại.

Hai anh em trò chuyện thêm một lúc. Vì sợ muộn quá sẽ khó gọi xe, Tạ Vũ Trình vội vàng đứng dậy cáo từ.

Tạ Vũ Xuyên cũng định cầm áo khoác tiễn em trai, nhưng bị Tạ Vũ Trình phất tay từ chối. Trước khi đi còn không quên cảm ơn Bạch Du vì chiếc bánh kem.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!