Chương 30: (Vô Đề)

Cuối cùng, Bạch Du bỏ ra ba mươi tệ để đi một vòng xe ngựa nhỏ, phiên bản nâng cấp của tàu hỏa mini dành cho trẻ em.

Vài con ngựa đồ chơi nối đuôi nhau thành hàng, nhân viên điều khiển ngồi phía trước để lái xe ngựa chạy. Vốn dĩ một người lớn đi kèm một trẻ em là 30 tệ, còn Bạch Du thì một mình trả đủ 30.

Anh cảm thấy số tiền này có hơi uổng phí, liền nhỏ giọng thương lượng với nhân viên bán vé: "Bây giờ cũng không đông lắm, anh xem có thể cho hai người tụi em cùng lên được không?"

Tạ Vũ Xuyên đứng bên cạnh nhìn Bạch Du thì thầm với người bán vé, cũng không tò mò, chỉ lặng lẽ rút điện thoại ra, đi cách vài bước rồi đưa Bạch Du vào trong khung hình máy ảnh.

Dù lúc đó Bạch Du vẫn đội chiếc mũ cực to trên áo khoác lông vũ, hoàn toàn không nhìn thấy mặt.

Khóe miệng Tạ Vũ Xuyên thấp thoáng một nụ cười nhẹ, giữa làn gió biển lạnh lẽo, cậu bình thản bấm chụp từng tấm ảnh. Còn Bạch Du thì mải mê thương lượng với nhân viên, hoàn toàn không nhận ra những hành động đó của cậu.

Khó khăn lắm mới thuyết phục được người bán vé, sợ người ta đổi ý, Bạch Du lập tức chạy tới kéo tay áo Tạ Vũ Xuyên, nhất quyết lôi cậu đến bên chiếc xe ngựa.

Tạ Vũ Xuyên cau mày nhỏ giọng từ chối, nhưng không chịu nổi ánh mắt tràn đầy mong đợi của Bạch Du, cuối cùng đành tùy tiện chọn một con ngựa rồi bước lên ngồi. Bạch Du không ngoài dự đoán chọn luôn con xe ngựa kế bên cậu.

Xe ngựa chầm chậm lướt qua quảng trường ven biển trong tiếng nhạc thiếu nhi vui nhộn. Ban đầu, trong lòng Tạ Vũ Xuyên còn hơi kháng cự, nhưng khi thấy chóp mũi đỏ lên vì lạnh và ánh mắt long lanh của Bạch Du, cậu cũng dần thả lỏng hơn.

Trời càng về khuya, gió và sóng biển dường như cũng dịu đi. Bạch Du đi bên cạnh Tạ Vũ Xuyên, bất giác thế nào lại đến dưới chân ngọn hải đăng.

"Lạnh không?" Tạ Vũ Xuyên dừng bước hỏi.

Dòng người xung quanh dần tản đi, tiếng sóng biển vì vậy mà càng rõ rệt. Phía sau, khu vui chơi vẫn rực rỡ ánh đèn.

Bạch Du khẽ "ừm" một tiếng, rồi vỗ vỗ đôi má đang tê lạnh của mình, nhưng vẫn không nhịn được mà cười nói: "Nhưng mà tôi vui lắm."

Bữa tiệc tối kết thúc vào khoảng 11 giờ đêm. Tạ Bạc Lâm đã đợi sẵn dưới sảnh khách sạn. Khi thấy Thẩm Yên được người khác vây quanh bước ra từ thang máy, ông liền đặt cuốn tạp chí xuống, bước tới với dáng vẻ bình tĩnh, chín chắn.

Giữa những lời chào hỏi của đám đông, Tạ Bạc Lâm ung dung khoác chiếc áo khoác lông cừu trong tay lên người Thẩm Yên. Nhân lúc chỉnh lại cổ áo giúp bà, ông kín đáo nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang để trần của bà.

Tối nay Thẩm Yên không uống nhiều, nhưng vì trong lòng có tâm sự nên hơi bị ngà ngà say.

Bà dựa vào cửa kính xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Tạ Bạc Lâm tưởng bà say, liền tăng nhiệt độ trong xe lên hai độ, rồi lấy chiếc chăn đắp ở ghế sau phủ lên người vợ mình.

**

Vì sự kiện kỷ niệm này, cả Bạch Du và Tiết Vi Vi đều đã dốc hết tâm sức. Hai người cũng chẳng buồn dậy sớm để chuẩn bị bánh cho ngày hôm sau, dứt khoát đóng cửa tiệm một ngày, xem như tự thưởng cho mình một phần thưởng nho nhỏ.

Sáng sớm, Thẩm Yên đã gửi cho Bạch Du một bao lì xì, số tiền bên trong còn cao hơn nhiều so với mức giá đã bàn bạc từ trước.

Bạch Du hoàn toàn không biết số tiền ấy là bao nhiêu, khi mở ra thì sửng sốt không nói nên lời. Anh còn chưa kịp nhắn hỏi thì tin nhắn từ Thẩm Yên đã tới.

"Tiểu Bạch à, quầy tráng miệng của cháu hôm qua thật sự quá được yêu thích, làm cho cả buổi tiệc thêm phần rực rỡ."

Bạch Du có phần được yêu mến đến mức bối rối, ngại ngùng nhắn lại: "Dì thích là cháu vui rồi. Nhưng mà bao lì xì này lớn quá, cháu thật sự cảm thấy có lỗi. Nói thật, cháu còn phải cảm ơn dì vì đã tin tưởng, cho cháu cơ hội lần này nữa."

Tin nhắn bên phía Thẩm Yên liên tục hiện trạng thái "đang nhập…" rồi lại dừng lại. Cuối cùng chỉ gửi đến một câu ngắn gọn.

"Hôm qua không kịp chuẩn bị quà gặp mặt cho cháu, thích gì thì tự mua nhé."

Bạch Du hơi hoang mang, chỉ nghĩ rằng mẹ của Tạ Vũ Xuyên là một người phụ huynh tốt bụng, thương yêu đám trẻ. Nhưng khi nhìn vào số tiền trong bao lì xì, thậm chí còn cao hơn cả phí tráng miệng đã thỏa thuận, cuối cùng anh vẫn chụp màn hình rồi gửi cho Tạ Vũ Xuyên.

Bạch Du cảm thấy chuyện này nên để Tạ Vũ Xuyên biết, hoặc chí ít cũng nên trả lại phần dư ra cho cậu ấy.

Tạ Vũ Xuyên nhìn đoạn trò chuyện giữa Thẩm Yên và Bạch Du, không kìm được nụ cười trên gương mặt. Cậu bảo Bạch Du cứ yên tâm nhận lấy số tiền đó, thích gì thì mua cái đó.

Sau đó, cậu mở khung trò chuyện với Thẩm Yên, không đầu không đuôi nhắn một câu: "Cảm ơn mẹ."

Sự ăn ý giữa mẹ và con được thể hiện trọn vẹn trong khoảnh khắc này. Thẩm Yên không hỏi han gì nhiều, mà khi phát hiện sự bất thường ở Tạ Vũ Xuyên, bà âm thầm quan sát một thời gian. Sau khi tiếp xúc với Bạch Du, bà lặng lẽ tìm hiểu thêm một vài thông tin khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!