Sáng hôm sau, trước khi ra khỏi nhà, điện thoại trong túi áo khoác của Tạ Vũ Xuyên bỗng rung lên. Cậu lấy ra xem thì thấy là Thẩm Yên gọi đến.
Sợ mẹ lại chuẩn bị cho mình thêm loại trà dưỡng sinh nào đó, Tạ Vũ Xuyên đành phải nói dối rằng mình đã ra khỏi nhà rồi.
"Ai tìm con?" Thẩm Yên nói với giọng không mấy vui vẻ "Con hỏi giúp mẹ xem ông chủ Tiểu Bạch của tiệm bánh bên kia, cuối tuần sau có rảnh không."
Tạ Vũ Xuyên tiện tay lấy cái mũ treo trên giá, cảnh giác hỏi: "Mẹ tìm anh ấy làm gì?"
Thẩm Yên nghe ra được sự che chở trong giọng nói của con trai, trong lòng thầm thở dài một hơi. "Tuần sau viện thẩm mỹ của nhà mình tổ chức kỷ niệm 25 năm thành lập. Mẹ muốn tìm người làm một bàn tráng miệng, hỏi xem cậu ấy có nhận không. Mẹ chắc chắn không ép giá cậu ấy."
Tạ Vũ Xuyên suy nghĩ một lát, thấy đây đúng là một cơ hội tốt.
Không nói đến thù lao mà mẹ cậu đưa ra, chỉ riêng nhóm khách quý tại buổi tiệc đều là những quý bà có thể chi cả chục vạn mỗi lần làm đẹp, cũng là tệp khách hàng mà Bạch Du khó có cơ hội tiếp cận.
"Được, con hỏi thử anh ấy." Tạ Vũ Xuyên liền thay Bạch Du nhận lời trước.
Thẩm Yên mỉm cười đầy ẩn ý qua đầu dây bên kia, dặn dò thêm mấy câu rồi cúp máy.
Từ sau lần Tạ Vũ Xuyên đột ngột tỏ tình, quan hệ giữa cậu và Bạch Du trở nên có phần vi diệu. Nếu không phải vì Bạch Du vẫn nhớ tới cổ họng chưa khỏi của cậu mà đôi khi nhắc nhở ăn uống đúng giờ thì hai người họ thậm chí còn cố tình tránh nhau cả trong nhóm chat chung.
Tạ Vũ Xuyên cảm thấy hành động tỏ tình quá đột ngột của mình đã làm Bạch Du hoảng sợ, nên dạo gần đây vẫn luôn không dám làm phiền, chỉ mong lấy lại chút hình tượng.
Còn Bạch Du, vì hôm đó bản thân quá xúc động, nói ra không ít lời ngốc nghếch nên giờ không còn mặt mũi nào gặp lại Tạ Vũ Xuyên.
Hai người đều hiểu sai ý nhau, mỗi người một nỗi bận lòng, cứ như bị trói tay trói chân trong chính suy nghĩ của mình.
Giờ đây, Bạch Du vừa hối hận vì lúc đó không dứt khoát đồng ý lời theo đuổi của Tạ Vũ Xuyên, lại vừa thầm cảm thấy may mắn vì bản thân đã đủ lý trí.
Hôm đó, Bạch Du bị tình huống bất ngờ làm cho choáng váng, cả người như sắp rơi vào bờ vực sụp đổ. Nếu không nhờ lời tỏ tình của Tạ Vũ Xuyên khiến anh phân tâm thì có lẽ Bạch Du sẽ tiếp tục chìm trong cảm giác tự ghét bản thân không lối thoát.
Tạ Vũ Xuyên là người dịu dàng nhất mà Bạch Du từng gặp.
Khi chưa quen thân, sẽ thấy cậu có vẻ lạnh lùng, khó gần. Nhưng một khi tiếp xúc đủ lâu, sẽ bị trái tim mềm mại và ấm áp ấy làm cảm động.
Nếu nói rằng ánh mắt đầu tiên khiến Bạch Du chú ý là vì ngoại hình rắn rỏi của Tạ Vũ Xuyên, thì cảm giác rung động thật sự lại đến từ từng khoảnh khắc nhỏ trong những lần tiếp xúc sau đó, từng chút một tích lũy thành tình cảm.
Nói cho cùng, Bạch Du không phải chưa từng được người ta tỏ tình.
Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời anh thật sự rất muốn được đáp lại.
Bạch Du chưa từng nghĩ mình có điểm gì dễ khiến người khác thích.
Tính cách của anh trầm lặng, nói năng cũng không thú vị gì. Từ nhỏ đến lớn, lời khen mà Bạch Du nhận được nhiều nhất chính là hiểu chuyện. Anh không có mấy người bạn, lại càng không nói đến sở thích riêng.
Tạ Vũ Xuyên có thể xem là người bạn mới đầu tiên mà Bạch Du kết giao được sau khi rời khỏi trường học.
Tình cảm đơn phương của Bạch Du chưa từng hy vọng nhận được sự đáp lại từ Tạ Vũ Xuyên. Dù anh có dùng vài chiêu trò nhỏ để lấy lòng Tạ Vũ Xuyên, cũng chỉ là muốn giữ lấy mối quan hệ khó khăn lắm mới có được này. Chỉ cần được ở bên cạnh Tạ Vũ Xuyên với tư cách là bạn bè, Bạch Du đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Vì vậy, dù chính miệng Tạ Vũ Xuyên nói rằng cậu ấy thích mình, Bạch Du cũng không dám dễ dàng để lộ tâm ý thật sự.
Trong mắt anh, hai người chưa từng là người của cùng một thế giới. Những gì đối phương làm, có lẽ chỉ là nhất thời xúc động, thậm chí đến cả sự tò mò nhất thời cũng không tính nổi. Chẳng qua là giúp đỡ khi anh lâm vào tình cảnh khó xử mà thôi. Nếu không thì tại sao sau câu tôi muốn theo đuổi anh, Tạ Vũ Xuyên lại im lặng đến giờ?
Bạch Du ngồi bên cửa sổ, không biết đã thở dài bao nhiêu lần, cúi đầu đầy phiền muộn, trong lòng giằng xé, có nên tìm cơ hội nói rõ mọi chuyện với Tạ Vũ Xuyên, hay cứ giả vờ như chưa từng có gì xảy ra, để mọi thứ trôi qua trong im lặng.
Lúc đó, Tiết Vi Vi vừa tiễn khách xong, bưng một ly sô cô la nóng ra bàn.
Đáy ly chạm nhẹ vào mặt bàn, phát ra tiếng cạch giòn tan, khiến Bạch Du đang chìm trong suy nghĩ ngẩn người quay đầu lại. Anh nhìn thấy Tiết Vi Vi đang đứng đó, cười cợt đầy trêu chọc.
"Nghĩ gì đấy? Nhìn thầy như bị dọa cho hồn vía lên mây rồi kìa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!