5 giờ 30 chiều, Tạ Vũ Xuyên đúng giờ xuất hiện trong tiệm của Bạch Du.
"Tôi, tôi chưa thể đi được, lát nữa còn có khách đến lấy bánh." Bạch Du vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại sau khi được tỏ tình, bây giờ lại nhìn thấy Tạ Vũ Xuyên, cả người anh căng thẳng đến mức không biết phải nhìn đi đâu cho phải.
Tiết Vi Vi đang dọn dẹp quầy, nghe vậy thì thò đầu ra từ phía sau: "Không sao, có em ở đây trông là được. Mấy cái bánh nhỏ còn lại cũng không nhiều, bán được thì bán, không thì em chia cho mấy nhà bên cạnh là xong."
Nói xong, Tiết Vi Vi còn nháy mắt đầy ẩn ý với Bạch Du, không ngờ lại bị Tạ Vũ Xuyên nhìn thấy, khiến Bạch Du đỏ bừng cả mặt.
Anh mặc chiếc áo len trắng mềm mại, trông như một con thỏ nhỏ mềm mịn.
Tạ Vũ Xuyên chỉ cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, rất muốn biết chiếc áo len của Bạch Du có thực sự mềm như mình tưởng tượng không.
May mà làn da của Tạ Vũ Xuyên không quá trắng, khuôn mặt cũng không thuộc kiểu dịu dàng, nếu không thì lúc này chắc chắn Bạch Du sẽ thấy rõ vành tai đỏ ửng của cậu, cùng ánh mắt chan chứa tình cảm sắp không giấu nổi.
"Vậy thì anh đưa Tiểu Bạch đi nhé, vất vả cho em rồi."
Tạ Vũ Xuyên định như trước kia tự nhiên khoác vai Bạch Du, nhưng nghĩ lại chuyện ban sáng vừa bị từ chối, nếu cứ cư xử như cũ thì có vẻ hơi suồng sã. Nghĩ vậy, cậu chỉ im lặng đút tay vào túi áo.
Bạch Du cứ thế bị Tạ Vũ Xuyên dắt ra khỏi cửa.
Hai người giữ khoảng cách gần nửa mét, không ai dám lại gần hơn. Mãi đến lúc đứng chờ đèn đỏ, Tạ Vũ Xuyên mới len lén liếc nhìn Bạch Du một cái.
"Tôi có khiến anh cảm thấy không thoải mái không?" Tạ Vũ Xuyên thăm dò hỏi.
Bạch Du như một con thú nhỏ bị giật mình, nghe vậy lập tức đứng thẳng người, khuôn mặt nửa che trong cổ áo cũng lộ ra hết. Anh hoảng hốt lắc đầu, ánh mắt vừa chạm vào Tạ Vũ Xuyên thì lập tức né tránh.
Tạ Vũ Xuyên vò mái tóc rối của mình đầy bực bội, thầm nghĩ chuyện tỏ tình ban sáng đúng là quá đường đột.
Tuy nhìn Bạch Du vẫn trẻ, nhưng dù gì cũng là người trưởng thành đã trải qua nhiều chuyện. Chỉ mất một lúc ngượng ngùng, anh đã cảm nhận được khoảng cách giữa mình và Tạ Vũ Xuyên đang dần kéo giãn ra.
Trong lòng Bạch Du dấy lên một làn sóng mơ hồ. Bàn tay được bọc kín trong găng tay đang đút trong túi áo khoác phao nắm chặt rồi lại buông ra. Anh hé miệng thở nhẹ, hơi thở trắng mờ thoát ra lập tức làm mờ cả tầm nhìn của chính mình.
"Cảm ơn cậu." Bạch Du kéo cổ áo xuống, lộ ra toàn bộ gương mặt, chủ động nhìn về phía Tạ Vũ Xuyên, ánh mắt trong veo, nụ cười cũng dịu dàng.
Tạ Vũ Xuyên không ngờ Bạch Du lại bất ngờ nói ra câu đó. Không rõ là cảm ơn vì sáng nay mình đã thay anh dạy dỗ kẻ xấu, hay là cảm ơn vì tình cảm của mình dành cho anh.
Tạ Vũ Xuyên nhất thời không phản ứng kịp, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào Bạch Du. Nhìn thấy vành tai của đối phương bị gió thổi đỏ ửng, cậu vẫn không kìm được mà đưa tay giúp anh kéo cổ áo lên, sau đó lập tức lùi lại một bước, không làm thêm bất cứ hành động thân mật nào.
Bạch Du có chút dao động, không nỡ nhìn thấy dáng vẻ lúng túng và ngập ngừng của Tạ Vũ Xuyên nên lặng lẽ dịch người lại gần cậu một chút.
Tạ Vũ Xuyên không ngốc, động tác mập mờ mang tính gần gũi của Bạch Du, cậu thấy rất rõ. Giờ cậu chỉ cần chắc chắn rằng câu cảm ơn vừa rồi không phải là phát cho mình một chiếc thẻ người tốt hay không, nếu vậy thì chuyện theo đuổi, cứ từ từ mà tiến.
Sau một ngày chạy đôn chạy đáo, Tạ Vũ Xuyên cảm thấy cổ họng mình ngày càng khó chịu. Cậu cố gắng ho một tiếng để làm dịu cổ họng, nói ra mới không đến mức nghe quá khàn đặc.
"Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ linh tinh nữa, có tôi ở đây." Tạ Vũ Xuyên nói xong thì hơi dừng lại, sợ nói như vậy sẽ quá thân mật, bèn bổ sung thêm: "Còn có cả Lang Dịch với mọi người nữa. Tụi tôi đều sẽ giúp anh."
Bạch Du không trả lời, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Cậu bị cảm nặng lắm phải không?"
Vì trước đó quá căng thẳng nên không để ý, giờ bình tĩnh lại, Bạch Du mới nhận ra hô hấp của Tạ Vũ Xuyên dường như nặng hơn bình thường.
"Không sao đâu." Nhưng như để phản bác ngay câu nói ấy, Tạ Vũ Xuyên vừa dứt lời thì liền ho dữ dội.
Bạch Du vội vàng vỗ lưng cậu, kiễng chân lên giữ chặt cổ áo đang hở gió của cậu lại, sau đó đẩy người nhanh chóng đi về phía chỗ đậu xe.
Sau khi Tạ Vũ Xuyên dịu lại, lặng lẽ nắm lấy tay Bạch Du từ phía sau, rồi lại buông ra trước khi đối phương kịp phản ứng.
Nhưng lúc này Bạch Du không còn tâm trí để ý đến mấy cử chỉ nhỏ ấy nữa, chỉ lo lắng hỏi: "Đỡ chút nào chưa? Hay là tụi mình đến bệnh viện đi?"
Trước khi khởi động xe, Tạ Vũ Xuyên không quên dặn Bạch Du thắt dây an toàn, sau đó mới nói: "Không sao đâu, uống thuốc vào là ổn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!