Chương 20: (Vô Đề)

Ba giờ sáng trong phòng ngủ, Tạ Vũ Xuyên ngồi trên giường, quấn chăn quanh người, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, hai người đàn ông với vóc dáng tương đương cậu đang hỗ trợ lẫn nhau.

Tạ Vũ Xuyên cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu, kéo thanh tiến trình video đến đoạn hòa hợp nhất, chỉ liếc qua một cái đã khiến mọi câu chửi th* t*c suốt đời cậu hiện lên trong đầu.

Khó chịu là thật, mà không có phản ứng sinh lý cũng là thật. Tạ Vũ Xuyên lướt qua từng video mà Lang Dịch gửi, cảm thấy chẳng cần thiết phải xem tiếp nữa.

Cậu gắng chịu cảm giác ghê tởm, nghi ngờ đầu óc của mình bị chập mạch mới có thể nảy ra cái suy nghĩ đó. Cậu xóa từng video một với vẻ mặt cứng đờ, sợ lỡ tay bấm vào phát lại.

Vừa xóa hết, Lang Dịch lại gửi thêm một đoạn nữa, kèm theo một tin nhắn thoại: "Lần đầu thì tôi vẫn khuyên cậu xem cái này, tin tôi đi."

Tạ Vũ Xuyên cười khẩy, chẳng buồn để tâm, rồi nhấn phát đoạn video chỉ dài hơn 20 giây.

Trong video, ánh sáng cố tình chuyển sang tông tím. Một cậu trai gầy gò, làn da trắng trẻo, c** tr*n ngồi trên ghế, một chân gác lên tay vịn, hoàn toàn không chút che giấu mà đang tự mình chơi đùa với bộ phận đó.

Động tác của cậu trai đó ngày càng nhanh, ánh mắt vì kh*** c*m sắp tới mà ngân ngấn nước, đôi môi hé mở phát ra những tiếng r*n r* khó kiềm chế. Trong khoảnh khắc ấy, gương mặt của Bạch Du bất ngờ hiện lên trong đầu Tạ Vũ Xuyên.

Một tiếng ong vang lên trong đầu Tạ Vũ Xuyên, sợi dây mang tên lý trí đột nhiên đứt phựt không báo trước. d*c v*ng như con thú dữ bị nhốt trong lồng, chỉ trong khoảnh khắc nhớ tới Bạch Du liền phá tan xiềng xích, ngẩng đầu kiêu ngạo lao ra.

Tạ Vũ Xuyên đau đớn đưa tay che mắt, yết hầu trượt lên trượt xuống như đang cố kìm nén cảm xúc gì đó. Rất nhiều chi tiết mà cậu từng cố tình lờ đi giờ đây thi nhau ùa về nhắc nhở cậu, rằn không phải cậu có cảm giác với đàn ông, mà là với chính Bạch Du.

Video đã dừng phát từ lâu, màn hình cũng tắt do không được chạm vào trong một khoảng thời gian. Tạ Vũ Xuyên vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy cánh tay, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào một góc nào đó trong căn phòng. Cậu không biết phải đối mặt với Bạch Du thế nào, cũng không rõ bản thân đã thiếp đi từ khi nào.

Về phần Bạch Du, vì hôm qua được Tạ Vũ Xuyên mời đi tắm hơi, cảm thấy mình chiếm lợi hơi nhiều nên từ sáng sớm đã chạy ra chợ mua rất nhiều rau củ tươi và thịt bò, chuẩn bị nấu cho cậu ấy một bữa trưa đàng hoàng.

Sau khi xem xong video, Tạ Vũ Xuyên chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu liền hiện lên hình ảnh Bạch Du rưng rưng nước mắt nhìn mình, dọa cậu đến mức không dám ngủ tiếp nữa. Vừa sáng ra, cậu đã vội vã chạy đến cửa hàng ngồi cho yên thân.

Vì vậy khi Bạch Du thật sự xuất hiện, Tạ Vũ Xuyên nhất thời không phản ứng kịp, mãi đến khi anh đưa hộp cơm vào tay cậu thì cậu mới như sực tỉnh, lúng túng rút tay lại.

Ban đầu Bạch Du rất vui vẻ, nhưng sau khi thấy ánh mắt lảng tránh của Tạ Vũ Xuyên thì dần dần bình tĩnh lại. Anh đặt hộp cơm lên bàn bên cạnh, lúng túng xoa xoa hai tay rồi giấu ra sau lưng.

"Tôi nghe Vi Vi nói là người tập gym có thể ăn nhiều thịt bò, sáng nay tôi hầm một ít, không biết có hợp khẩu vị không. Nếu cậu không thích thì cũng đừng cố, tôi, tôi về trước đây."

Bạch Du nhạy cảm nhận ra sự khác thường của Tạ Vũ Xuyên. Rõ ràng lúc chia tay ngày hôm qua vẫn còn rất bình thường. Là do những lời mình nói trong phòng xông hơi đã vô tình tiết lộ bí mật nào đó? Hay là vì mấy trò đùa trong nhóm khiến cậu ấy thấy phản cảm?

Tin nhắn trong nhóm là Bạch Du mới thấy sáng nay sau khi ngủ dậy. Mọi người nghe nói Tạ Vũ Xuyên đưa anh đi tắm một mình thì liền trêu chọc quan hệ của hai người rất thân thiết. Chẳng lẽ vì thế mà cậu ấy cảm thấy khó chịu? Bạch Du không dám nghĩ nữa, sợ bản thân đang suy diễn quá nhiều.

Tạ Vũ Xuyên bực bội vò tóc, vội vã đứng dậy, còn Bạch Du thì đã băng qua đường, đẩy cửa quay về Tinh Tự.

Khi Tiểu Hải đến nơi, Tạ Vũ Xuyên đã lau sạch toàn bộ sàn nhà, đang chuẩn bị lau kính.

Tạ Vũ Xuyên chỉ mặc một chiếc áo thun, thế mà vẫn phải chỉnh điều hòa xuống mấy độ. Tiểu Hải sờ trán cậu, còn tưởng cậu phát sốt.

"Anh Xuyên, anh định sa thải em đấy à?"

Tạ Vũ Xuyên ném khăn lau cho Tiểu Hải, đi rửa tay. Vừa bước ra thì thấy Tiểu Hải đang lén ăn phần cơm trưa mà Bạch Du mang đến.

Tạ Vũ Xuyên lao tới giật lấy hộp cơm, một cọng rau xà lách rocket vẫn còn dính trên miệng Tiểu Hải, khiến cậu tức đến mức suýt nữa thì banh miệng cậu ta ra.

"Đừng có nhỏ nhen thế mà." Tiểu Hải làu bàu. "Có phải anh chưa từng ăn cơm của em đâu."

Tạ Vũ Xuyên không biết nên giải thích thế nào rằng bữa cơm này là do Bạch Du tự tay nấu cho cậu, nên cậu chỉ không nỡ để người khác chạm vào.

Từ đó trở đi, Tạ Vũ Xuyên bắt đầu tránh mặt Bạch Du. Không chỉ bản thân Bạch Du nhận ra điều đó mà ngay cả Lang Dịch cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

Tối hôm đó, Lang Dịch muốn tụ tập bạn bè ăn uống, ban đầu ai nấy đều hào hứng bàn bạc sôi nổi, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra Tạ Vũ Xuyên và Bạch Du, suốt buổi đều không nói một lời.

Yến Tuy thẳng tính đã chia sẻ một nhà hàng trong nhóm chat, còn @ Tạ Vũ Xuyên, hỏi cậu không phải luôn muốn thử chỗ này sao, tối nay đi luôn đi.

Bạch Du vẫn đang theo dõi tin nhắn trong nhóm, mấy ngày nay Tạ Vũ Xuyên không còn đến cửa hàng tìm anh nữa, cũng không nhắn tin riêng cho anh. Cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai người vẫn dừng lại ở buổi tối hôm đi tắm, lúc đó Tạ Vũ Xuyên bảo anh nghỉ ngơi cho tốt, Bạch Du còn gửi một sticker chúc ngủ ngon.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!