Đoàn Đoàn và Cầu Cầu rơi xuống vẫn còn hơi mơ màng.
Như những đống lông xù không xương, co cổ quay đầu tìm hiểu.
Lâm Thiên Du: "? "
Bình luận: [???]
[Ok, công bằng với tất cả, chơi trò chơi thì phải cùng nhau chứ. Ổn mà.]
[Haha cmn, từ này dùng như vậy à.]
Lâm Thiên Du bắt lấy từng đống lông xù xoa nắn một cái, đành thở dài: "Có vẻ phải thay người khác nó mới nhận ra nguy hiểm."
Quá quen thuộc, quá tin tưởng nên chúng hoàn toàn không nghĩ rằng mình có thể làm hại chúng.
Được những động vật nhút nhát, cảnh giác tin tưởng đến thế, rồi nghĩ đến đám lông xù kia không hề cảnh giác, đưa ra bụng mềm cho mình vuốt ve, trong lòng Lâm Thiên Du bỗng dâng lên sự ấm áp.
Đối mặt với bầy chim non ồn ào, cô cắt mấy miếng thịt cho chúng, "Được rồi được rồi, chị phải tiếp tục làm việc đây, các em tự đi ăn đi."
"Chip chip, Chip chip!" Điểm Điểm cọ cọ cổ tay Lâm Thiên Du, vỗ vỗ cánh, khó khăn cất cái thân tròn vo bay lên, đáp trên lưng dao của Lâm Thiên Du.
May mắn là không quá nặng.
Lâm Thiên Du cân nhắc một lúc, rồi quyết định dùng luôn.
\
--- Buổi chiều 2-3h.
Lâm Thiên Du mới dần dần cắt xong thịt.
Thịt nguyên miếng khó bỏ vào tủ lạnh, khối lớn như vậy sẽ khó tan khi đông.
Cô cố ý cắt thành từng miếng rồi mới đông lại, ăn cũng tiện hơn.
Trạm cứu hộ lại gửi tin nhắn hỏi xem lần kiểm tra thứ hai nên định vào lúc nào là thích hợp.
Thật ra phải đi hôm qua rồi, nhưng sắp xếp xong đồ đạc chuẩn bị khởi hành thì trời mưa, Bách Phong bên kia đột nhiên nhận nhiệm vụ cứu hộ, nên chỉ có thể tạm gác việc kiểm tra lại.
Dời sang hôm nay.
Lâm Thiên Du trả lời tin nhắn xong, đứng dậy ra hiệu: "Tiểu Lang, đi thôi."
"Ù ù..."
Không hiểu sao, sói cỏ vẫn ngoan ngoãn theo sau, nhảy thẳng lên xe.
Xe chạy êm trên đường.
Lâm Thiên Du cảm thấy mình lái xe chậm hơn hổ chạy rất nhiều: "Gặp việc gì cần đi gấp thì vẫn phải nhờ Đại Quýt đưa tôi. Xe mưa rừng không đáng tin."
Dù sao thì đây chỉ là một xe điện nhỏ, dù nhấn ga hết cỡ cũng có tốc độ tối đa.
Hổ lớn rành rọt địa hình rừng mưa, có thể né tránh khéo léo mọi chướng ngại vật dưới đất.
Hơn nữa, xe mưa rừng phải chú ý trước mặt liên tục, còn khi ngồi trên lưng hổ lông xù, cô có thể rất yên tâm nằm sấp xuống bộ lông dày mà hít mùi hổ, hai việc cùng lúc không sót.
Chiếc xe nhỏ từ từ cũng tới được trạm cứu hộ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!