Hai năm sau
Mùa thu ở Nhật Bản giống như một mùa của sự thư giãn tận hưởng thiên nhiên êm đềm hơn. Khi mà rừng phong chuyển sắc từ xanh sang đỏ.. Cảnh sắc thiên nhiên ngập tràn trong màu sắc rực rỡ.
Khí hậu ôn hòa, mát mẻ làm lòng người cũng dễ chịu hơn bao giờ hết..
Tần Vũ rất thích khí hậu nơi đây, anh thả nhẹ bước chân đi bộ dọc đoạn đường bên ngoài Công viên Hitachi Seaside..
Hai năm qua Tần Vũ vẫn tập trung cho sự nghiệp. Anh không có trở về nước. Nhưng anh cũng nắm rõ một số thông tin..
Như chuyện sau khi anh ta đi sang Nhật được ba tháng, Kha Ngọc nghe đâu cũng hết bệnh và hai tháng sau cô ta đã xuất ngoại sang Mỹ du học..
Đây là tin tức mà khiến Tần Vũ cảm thấy vui mừng. Đúng là nên như thế, chỉ mong Kha Ngọc làm lại từ đầu, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn..
Hai năm qua ba mẹ của Tần Vũ không ít lần hối thúc anh chuyện cưới xin. Anh luôn dùng sự nghiệp đề trốn tránh. Đây cũng là lí do mà anh không trở về nước hai năm qua.
Với anh trái tim bây giờ đã hoàn toàn giá lạnh nếu không nói dường như chỉ đập theo quy luật còn cảm xúc như chai sạn..
Hai năm nay, khi nào rảnh rỗi anh điều bay sang Pháp. Nuôi lấy hy vọng tìm lấy thấy được Kha nhi. Như là hai năm trước anh đã may mắn tìm được cô. Nhưng lần này anh sẽ không mang cô trở về mà đưa cô đi thật xa những người muốn làm tổn thương cô.. Đi một nơi mà chỉ có anh và cô mà thôi..
Chỉ là cơ hội đó hình như ông trời không chịu ban phát cho anh thêm một lần nào nữa cả..
Tần Vũ thở dài, bước về phía cổng vào công viên. Chỉ là bước chân anh ta liền chửng lại, trước mắt là hình ảnh Kha Nhi trên tay đang dắt một bé trai rất đáng yêu.. Đi bên cạnh Kha Nhi là một người đàn ông một tay ôm lấy một bé gái xinh như búp bê. Tay còn lại của anh ta nắm chặt lấy tay Kha Nhi..
Không biết anh ta nói gì với cô mà cô nhoẻn miệng cười rạng rỡ.. Dưới ánh nắng mặt trời nụ cười của cô đẹp hơn bất cứ thứ gì khác..
Tần Vũ vội vàng bước chân càng nhanh hơn..
Lúc này Kha Nhi đã ngồi vào xe cùng hai đứa bé.. Người đàn ông quay đầu nói gì với người đàn ông đi bên cạnh..
Tần Vũ muốn chạy đến gọi tên Kha Nhi.. Chỉ là bước chân anh ta liền ngừng lại. Bởi trước mắt bị ngăng cảng bởi bốn người đàn ông cao lớn..
-" Tôi muốn gặp Kha Nhi.. Các người tránh ra.."
Bốn người đàn ông chỉ im lặng không hề trả lời chỉ là nhất quyết không cho Tần Vũ tiến đến..
Lăng Siêu quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhếch môi cười với anh. Rồi ngồi lên xe, chiếc xe nhanh chóng khởi động rời đi..
-" Kha Nhi.. Kha Nhi...."
Tần Vũ bất lực gọi vang tên Kha Nhi. Bàn tay anh nắm chặt nhìn chiếc xe khuất bóng..
Anh nhìn ra người đàn ông đó, chính ánh mắt này đã ám ảnh anh ta hai năm nay trong giấc ngủ. Cũng chính người đàn ông này ngày đó đã đưa Kha Nhi đi...
Một chiếc xe khác chạy đến, bốn người đàn ông lúc này mới buông Tần Vũ ra, ngồi vào xe đi mất..
Tần Vũ cứ đứng như thế, dòng người vội vả đi qua anh. Nhưng anh chẳng còn cảm nhận được bất cứ thứ gì ngoài cảm giác đau lòng..
-" Kha Nhi.. Em phải hạnh phúc..."
Tần Vũ thều thao trong vô vọng. Rõ ràng anh thấy được, người đàn ông đó rất cưng chìu cô mà Kha Nhi cũng rất hạnh phúc hưởng lấy sự yêu thương ấy..
Kha Nhi ôm lấy cục thịt nhỏ trong lòng, nghe văng vẳng bên tai như ai gọi tên mình.. Quay đầu nhìn lại chỉ thấy người với người..
-" Sao thế..?"
Lăng Siêu nhạy bén vuốt lấy mặt cô khẽ hỏi..
Kha Nhi mỉm cười, nhíu nhíu mài nói..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!