Tuy có phần khó hiểu nhưng Kha Nhi vẫn nhanh chóng trả lời."Tôi.. tháng tới này là tôi tròn 18 tuổi"
Nói rồi Kha Nhi lại hồi họp chờ đợi.
Lăng Siêu hít lấy một hơi nhả ra làn khói mờ mịt, rồi dùi điếu thuốc xuống gạt tàn thủy tinh..
Phải nói mọi hành động của người đàn ông này điều rất đẹp mắt. Ở anh tỏa ra hương vị cuốn hút đầy mãnh liệt..
-Lại đây..
Anh dụi tàn rồi đưa tay ngoắc lấy cô..
Kha Nhi dĩ nhiên không muốn lại gần anh rồi. Cô mím môi đứng như đổ chì..
Lăng Siêu nhẫn nại vẫn đưa tay ra "Không phải em đang muốn thương lượng với Tôi à. Tôi không có nhiều sự nhẫn nại"
Lời nói của anh có phần không vui. Kha Nhi nhíu nhíu mài suy tư, nếu cô nghe lời anh, anh sẽ cho cô về nhà chứ!.
Trong lúc cô vẫn còn chần chừ suy nghĩ, lại nghe Lăng Siêu tà ác cảnh cáo."Một là em lại đây. Hai là Tôi sẽ cho người đưa em sang hội quán của Quách Long"
Cả người Kha Nhi liền run lên bần bật, cô lắc đầu nén nước mắt sợ hãi nhìn anh..
Sợ anh sẽ nói là làm, cô chậm chạp bước về phía anh. Còn cách anh tầm hai bước chân.
Kha Nhi đứng yên không nhúc nhích..
Lang Siêu vỗ lấy chỗ ngồi bên cạnh mình, nhướn mài.
-Ngồi xuống đây!
Anh dựa lưng ra sau ghế cánh tay dang ra đặt trên thành ghế. Chân dài chéo lại thảnh thơ chờ đợi Kha Nhi đang chậm rì rì trước mắt.
Kha Nhi rất không tình nguyện ngồi xuống.
Vì anh chừa chỗ ngồi cho cô rất nhỏ, cô nhích mông sát vào thành ghế, ngồi im chẳng dám nhúc nhích.
Nhìn cô gái cúi gầm đầu khoe cái ót trắng ngần. Mùi hương thiếu nữ thoang thoảng lờn xung quanh mũi anh. Khiến đầu óc anh cảm thấy dễ chịu..
Bàn tay dày rộng cảm thấy ngứa ngái vuốt lấy đầu cô như một đứa trẻ. Cơ thể Kha Nhi run rẩy cô xoay mặt nhìn anh.
Chỉ thấy Lăng Siêu cười như không cười chăm chú nhìn cô.
-Sợ à?
Nhìn cô nhóc cắn lấy làn môi đỏ au có chút khô khốc. Mắt to mi dài rơm rớm nước mắt quan sát anh..
Lăng Siêu dùng ngón trỏ kéo lấy môi cô mặc Kha Nhi né tránh.
Anh như quở phạt một đứa trẻ"Buông ra. Không được cắn"
Làn môi được Kha Nhi thả ra, anh dùng ngón tay vuốt lấy cảm giác mềm mại cảm xúc rất khó tả.."Tôi.. Anh.. anh cho tôi về nhà được không.. Tôi biết.. biết anh là người.. người tốt.. Tôi xin anh.."
Kha Nhi vẫn muốn nuôi hi vọng..
Lăng Siêu nghe cô nói cười khẽ, như nghe phải chuyện cười vô vị nào đó.."Người tốt? Em đang kể chuyện hài à.."
Xong anh hửng hờ nói tiếp.."Tôi nói em biết. Tôi chưa bao giờ cho mình là người tốt. Tôi là loại người ai nợ tôi một . Tôi sẽ đòi mười. Giống như em vậy. Em nợ tôi ân tình. Thế mà chưa trả em lại muốn bỏ trốn."
Những ngón tay của anh vờn tới vờn lui trên tóc cô. Anh còn biến thái đưa tóc cô lên mũi ngửi lấy..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!