Mấy ngày nay tối nào cũng bị Lăng Siêu quấn lấy. Tuy không thể tiến đến bước cuối cùng. Nhưng Kha Nhi tội nghiệp cũng đâu thoát được anh, ức hiếp cô đến khi cô dùng bàn tay nhỏ đánh anh. Anh mới chịu để yên cho cô ngủ.
Không biết do tâm trạng tốt hay do bé cưng biết có baba ở bên nên có chút nể nang không có quấy phá còn khiến cô ăn rất ngon miệng.
Mới mấy ngày mà cô đã lấy lại sắc mặt hồng hào trông thấy..
Kha Nhi thức dậy khá trễ, cô thức giấc là do trên mặt ngứa ngứa.. Cô cái gì đó mềm mềm cái mơn trớn trên mặt mình không tha..
Kha Nhi hé mắt, nhìn kẻ đầu sỏ đang phá giấc ngủ của mình..
-Siêu.. đừng phá..
Kha Nhi cười khẽ né tránh nụ hôn của anh. Cả người chui tót lọt vào chăn..
Lăng Siêu cũng cười ôm lấy cả người và chăn vào lòng. Xoa lấy mặt cô.."Dậy thôi nào Bảo bối..."
-Ưm..
Kha Nhi như con mèo nhỏ lười biến rúc vào trong ngực anh ưm nhẹ hưởng thụ..
Nâng cằm cô lên ngón tay chà sát lên môi hồng.."Ngoan nào. Có người muốn gặp mặt em kìa.."
Lại có khách sao? Kha Nhi bị sự việc lần trước hù dọa cho không ít. Nên lần này nghe có khách Kha Nhi liền lo lắng.. Kéo tay anh khẽ hỏi.."Ai.. Là ai thế anh..?"
Vuốt lấy mái tóc đen suôn mượt của cô, anh bế cô lên đi vào phòng tắm.
-Một người quen...
Kha Nhi chau mài suy nghĩ là ai thế nhỉ. Đầu óc chưa kịp hoạt động đã bị Lăng Siêu nhấn chìm trong nụ hôn nóng bỏng trong phòng tắm..
Đến khi hai người xuống lầu là chuyện nửa tiếng sau..
Người mà Kha Nhi không ngờ tới khi mặt ở đây chính là tài xế Ngô..
Tài xế Ngô vui mừng, mắt còn có chút đỏ, đưa một túi giấy cho Kha Nhi.."Cô chủ. Hôm nay thấy sắc mặt và tâm trạng cô tốt như thế này. Tôi rất mừng. Còn cái này là thứ mà cô để lại. Tôi biết cô rất muốn đem theo nên Tôi đưa đến cho cô.."
Kha Nhi cầm lấy túi giấy mở ra xem, hai mắt cô liền ửng hồng long lanh ánh nước.
Nhưng môi lại nở nụ cười..
Chính là khung ảnh của mẹ cô, lúc rời khỏi Tô Gia. Cô chỉ có đeo sợ dây chuyền Kim cương của Lăng Siêu tặng và chiếc điện thoại Tưởng An đưa cho cô. Còn như thứ khác cô không dám đem theo sợ bị nghi ngờ..
Không ngờ tài xế Ngô lại hiểu được mà giúp cô.
Nhưng mà tại sao ông ta lại biết cô đang ở đây.. Lại nhìn qua Lăng Siêu thấy anh rất bình thản, ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng.
Như là biết trước mọi việc, Kha Nhi quay đầu nhìn Tài xế Ngô.."Cám ơn Chú rất nhiều. Nhưng hình như hai người biết nhau.."
Tài xế Ngô cười có chút xấu hổ liếc nhìn Lăng Siêu thấy anh không có ý ngăn cảng.
Ông ho nhẹ mới nói.."Là lúc cô vừa về nước được được một ngày. Tôi đã gặp được Lăng thiếu. Ngài ấy nói là chồng của cô nhưng vì một số lí do không thể ra mặt. Muốn Tôi giúp ngài ấy quan sát tình hình của cô rồi báo lại..."
Kha Nhi quay đầu nhìn Lăng Siêu, anh chỉ mỉm cười cũng không tránh né ánh mắt của cô..
Thì ra anh chưa từng một giây một phút nào bỏ rơi cô. Dù cô có nông nổi không hiểu chuyện ra sao, anh vẫn dung túng, bảo vệ cô bằng mọi cách..
Thấy cô im lặng, Tài xế Ngô có chút gấp gáp sợ cô nghĩ ông ham tiền mà nghe theo.."Cô Chủ. Cô đừng hiểu lầm Tôi. Lúc đó thật lòng Tôi đã từ chối lời của Lăng Thiếu. Vì Tôi không có tin cho lắm"
Trong mắt Ông, Kha Nhi thuần khiết như vậy.. Chỉ mới không gặp mới một năm sao đã kết hôn. Mà tính cách Kha Nhi vốn sống theo quy cách, làm sao có thể dám kết hôn khi Tô Hạo Bình chưa cho phép.."Sau đó Lăng Thiếu cho Tôi xem một đoạn clip về những ngày tháng cô sống ở Pháp. Cô vui vẻ cô cười nói. Nụ cười đó mười mấy năm qua bên cạnh cô. Tôi chưa bao giờ thấy được.. Rồi khi biết cô mang thai. Ông Chủ muốn bỏ đứa bé. Lúc đó Tôi mới báo cho Lăng Thiếu và đồng ý giúp ngài ấy.."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!