Chương 41: Nhất Cử Lưỡng Tiện

Lăng Siêu đi về phòng, mở cửa ra đi thẳng vào phòng ngủ. Thấy Kha Nhi đang ngồi trên giường mặc chiếc đầm ngủ màu hồng nhạt, thanh thuần xinh đẹp vô cùng..

Nhìn thấy Lăng Siêu bước vào cô đưa mắt nhìn anh.

Ánh mắt này làm Lăng Siêu thấy lạ, có chút gì đó đau lòng nhưng lại ẩn chứa tình cảm sâu sắc..

-Sao thế..?

Anh tiến đến xoa lấy mặt cô.. Kha Nhi mỉm cười lắc đầu, lại nói.."Em chuẩn bị đồ sẵn cho anh rồi. Anh vào tắm đi..""Chút nữa đi. Em theo anh xuống lầu. Chúng ta có khách..""Có Khách sao? Là ai vậy...?""Một chút nữa em sẽ biết"

Kha Nhi có chút ngạc nhiên tối rồi còn có người đến à. Mà sao anh muốn cô gặp người đó.

Đang suy nghĩ đã thấy Lăng Siêu kéo lấy tay cô mặc vào chiếc áo len rộng ấm áp..

Rồi nắm lấy tay dắt Kha Nhi xuống lầu. Lúc này Tưởng An và Lâm Diện đã ngồi đợi sẵn...

Sau khi ổn định chỗ ngồi, Kha Nhi có chút bất an được Lăng Siêu ôm lấy. Vì người đàn ông đối diện đang nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.. Khuôn mặt anh ta đen ngâm nhìn thật hung dữ..

Anh ta giơ hai tấm hình trong tay lên nhìn rồi nhìn. Rất nhanh hỏi Kha Nhi.."Cô là Tô Kha Nhi. Con gái út của Tô Hạo Bình.."

Kha Nhi đưa mắt nhìn Lăng Siêu, thấy anh mỉm cười nhìn cô ý bảo Kha Nhi cứ trả lời không sao cả...

Kha Nhi chậm chạp gật gật đầu với Lâm Diện..

Rầm"Cmn! Thế mà cậu bảo mình vô can..."

Không ngờ cái gật đầu của Kha Nhi, làm Lâm Diện vỗ bàn tạo ra âm thanh chói tai, sắc mặt khó coi vô cùng..

Tâm Kha Nhi liền hoảng loạn.

Sợ hãi nép vào lòng Lăng Siêu.. Anh vỗ vỗ nhẹ vai cô trấn an..

Bình thản nói.."Tôi đúng là vô can mà.. Tôi có bằng chứng rõ ràng..""Con gái người ta hiện giờ trong tay cậu. Cậu muốn tôi tin làm sao.."

Lăng Siêu mặc kệ anh ta cúi đầu nói với Kha Nhi.."Bảo bối. Em nói cho anh ta biết. Anh có bắt cóc em không. Hay em tự nguyện ở bên cạnh anh.."

Kha Nhi cũng hiểu sơ câu chuyện, cô chưa nắm rõ người đàn ông kia là ai. Nhưng nhìn anh ta chắc không phải người xấu chỉ là tính cách hơi nóng nảy.

Hình như anh ta nghi ngờ Lăng Siêu bắt cóc cô..

Sao anh có thể bắt cóc cô chứ..

Kha Nhi dịu giọng nói với Lâm Diện.."Anh ấy không có bắt cóc Tôi. Là Tôi tự nguyện đi theo anh ấy.."

Lâm Diện cau mài quan sát Kha Nhi, cô gái này khuôn mặt non nớt ngây thơ một chút giả dối cũng không có. Ánh mắt cũng không hoảng loạn hay giống bị uy hiếp..

Chưa kịp nói đã nghe Lăng Siêu nói tiếp.."Tôi đã nói, Tôi chỉ đến đưa vợ Tôi về chẳng lẽ cũng có tội.."

Anh còn nắm bàn tay Kha Nhi vuốt ve chơi đùa.."Cô là vợ Lăng Siêu..?"

Lâm Diện lườm lấy Lăng Siêu quay đầu hỏi Kha Nhi..

Vợ sao..? Cái này thì không đúng nha.

Kha Nhi ngây thơ lắc đầu..

-Không phải..

Lăng Siêu cũng không ngăn cản cô nói ra..

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!