Chiếc xe màu đen phóng nhanh trên phố, hòa vào dòng ô tô chạy về hướng ngoại ô..
Chưa đây nửa tiếng đã chạy thẳng ra biển..
Chiếc xe ngừng lại, ánh bình minh vẫn còn bao phủ mặt biển tạo ra một màu ửng vàng lấp lánh..
Lăng Siêu từ lúc lên xe anh đã ném chiếc khăn y tế xuống đường lộ ra khuôn mặt sắc nét nam tính đẹp hơn tạc tượng. Trên người vẫn là chiếc ao Blouse trắng đầy thanh tao.
Ánh mắt sâu hút quay đầu nhìn ngắm cô gái đang cúi đầu ngồi bên cạnh..
Ông trời quả là quá ưu ái cho cô gái của anh. Mặc trên người quần áo y tá. Mái tóc đen búi gọn sau ót, vài cọng tóc mây rơi nhẹ xuống khuôn mặt non nớt xinh đẹp đến động lòng người..
Khuôn mặt sạch sẽ không hề trang điểm, trong veo như phê lê, hàng mi dài chớp chớp che đi đôi mắt đang không ngừng lo lắng và hồi hộp..
Từ lúc lên xe cô liền ngồi chỉ đúng một tư thế.
Đầu cúi xuống nhìn mũi giày cũng chẳng biết mỏi cổ là gì.
Bàn tay nắm chiếc khẩu trang y tế cùng cái nón đội trên đầu.. Nhào nhỉ chúng chẳng còn ra hình dáng..
Đây là thái độ biết ăn năng hối lỗi à..
Lăng Siêu thong thả cởi bỏ chiếc áo Blouse ném ra sau ghế. Trên người anh lúc này mặc chiếc quần bò màu đen cùng áo sơ mi màu trắng nhu cương đối lập, tuấn dật vô cùng..
Anh xoay người qua, bàn tay nhịp nhịp lên bánh lái, híp mắt nhìn Kha Nhi.."Thế nào. Thái độ như vậy là sao?"
Lăng Siêu hờ hửng lên tiếng.. Nói với lòng, không được mềm lòng, dang tay mà ôm lấy cô gái này. Phải cứng rắn dạy dỗ cho cô một trận mới được..
Kha Nhi cắn cắn môi, nước mắt không hiểu vì sao lại ứa ra rồi rơi lã chả nóng hổi xuống tay..
Cô ngẩng mặt nhìn anh vừa vui vừa mừng lại lo lắng xen lẫn hồi hộp, sợ anh sẽ không tha lỗi cho cô..
Bàn tay Lăng Siêu đặt ngay đùi nắm chặt dùng biết bao là sức lực mới ngăn lại xúc động muốn ôm cô vào lòng..
Mẹ nó! Nhất quyết không được mềm lòng..
Anh nóng nảy, đầu nổi đầy gân xanh vì cố dùng sức áp chế lòng mình. Lạnh lùng hỏi.."Em khóc cái gì. Tôi nợ nần gì em. Hay Tôi bỏ rơi em..."
Chết tiệt! Anh cũng biết đau lòng, biết giận chứ.
Từng câu nói lạnh lùng có phần hằn hộc của anh làm cho Kha Nhi càng thêm tủi thân.. Cô nức nở dùng tay quệt lấy nước mắt nghẹn ngào nhìn anh.."Xin lỗi.. Em xin lỗi... hức hức..."
Trái tim Lăng Siêu thắt lại. Cmn! anh thật vô dụng mà..
Cứng rắn mạnh miệng làm cái quái gì. Mấy ngày nay nhớ cô đến mức trái tim chỉ muốn vỡ ra . Cả thở cũng khó khăn..
Trên thế gian này chắc không ai như cô.
Khiến anh muốn nổi giận cũng không được. Bị cô làm cho đau lòng, vết thương chồng chất lại không nỡ thấy cô khóc..
Quả nhiên cô sinh ra là khắc tinh của anh mà.. Anh thua một cách thảm hại, mặt mũi gì đó điều bị ném đi mất..
Lăng Siêu thở dài, vẫn không tiến tới ôm cô, bàn tay dày rộng đưa qua lau nước mắt cho cô, có chút đau lòng nói.."Em xin lỗi vì đã vứt bỏ tôi. Hay xin lỗi vì đã làm tôi thất vọng.."
Anh cố ý muốn cô giày vò lương tâm của cô. Muốn cô hiểu nỗi khống khổ là như thế nào. Kha Nhi lắc đầu nước mắt dàn dụa ôm lấy cánh tay anh.."Không có.. Em không có bỏ rơi anh.. Em chỉ muốn về xem bệnh tình ba em thế nào.. Rồi sẽ quay lại tìm anh.. hức.... Nhưng..."
Nhưng không ngờ cớ sự lại như vậy..
Cố gắng lắm Kha nhi mới nói được một lời giải thích. Tuy không mạch lạc nhưng Lăng Siêu cũng hiểu ra một phần.. Dĩ nhiên anh tin những gì cô nói, cô đơn thuần như thế trong sáng như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!