Ngạc nhiên là người bác sĩ đi cùng anh ta không vào mà quay lại nói với Kha Ngọc.."Cô là người nhà của bệnh nhân đúng không. Mời cô theo tôi đi làm một số thủ tục giấy tờ.."
Tô Hạo Bình và Tần Vũ cũng không mấy quan tâm. Bởi chuyện này đã giao cho Kha Ngọc đảm nhận..
Kha Ngọc nhìn anh ta rất nhanh gật đầu đi theo.
Có điều anh ta không đi thang máy mà là cầu thang bộ. Kha Ngọc nghĩ thầm anh ta có gì cần trao đổi với cô chăng.
Đinh ninh là người của mình nên Kha Ngọc rất tự tin đi theo anh ta..
Nhưng đi xuống dãy lầu này Kha Ngọc không lầm nơi đây vô cùng vắng. Hình như chỉ để thiết bị. Nhưng đây là góc cua không một ai đi đến.
Bất giác Kha Ngọc cảm giác không lành, ngừng lại cảnh giác hỏi.."Anh đưa tôi đi đâu. Các anh muốn nói gì cứ nói nhanh đi. Để người khác không nghi ngờ. Mà tôi đã chuyển khoản nửa số tiền cho các người rồi. Khi nào làm xong chuyện tôi sẽ đưa số tiền còn lại.. Chẳng lẽ có thay đổi gì à...?"
Bọn họ sợ cô lật lọng bắt buộc cô phải giao số tiền còn lại bằng tiền mặt tận tay.. Cô đây không ngại chi tiền chỉ sợ bọn họ làm lỡ việc của cô mà thôi..
Người bác sĩ quay người nhìn Kha Ngọc.."Này.. Sao không trả lời.. này.. rốt cuộc anh là ai.."
Anh ta không trả lời, từng bước tiến đến cô ta. Kha ngọc biết có chuyện chẳng lành muốn hét lên. Ngay cổ bất ngờ đau nhói trước mắt tối sầm và ngất đi..
Người bác sĩ bình tĩnh quan sát tình hình xung quanh kéo Kha Ngọc vào một phòng gần đó. Qua một lúc anh ta đi ra, đẩy thêm chiếc băng ca trên đó có thêm một người mặc đồ bệnh nhân nằm ngay chừ không nhúc nhích.. Toàn thân phủ chiếc khăn trắng từ mặt xuống chân..
Thong thả đẩy băng ca vào thang máy.
Hàng số đỏ theo quy luật theo đúng thứ tự xuống đến tầng hầm..
Cửa vừa mở, người bác sĩ đẩy chiếc xe chứa xác người ra ngoài. Đúng lúc Đường Lâm bước vào..
Ba ta nhanh lấy tay che mũi né tránh chui vào một góc. Chỉ sợ bị lây lan bệnh dịch gì đó..
Đến khi cửa thang máy đóng lại bà ta vẫn lấy tay che mũi. Chỉ muốn ra ngoài đi thang máy khác. Nhưng chờ đợi quá lâu mà bà lại có chuyện gấp..
Trong tầng hầm xe, một chiếc xe màu đen nhanh chóng lái đến.. Người tài xế nhảy xuống khỏi xe ôm lấy Kha Ngọc vào ghế sau. Cũng chẳng thèm nhìn mặt, vỗ vai người nam bác sĩ.."Chú mày giỏi lắm. Anh đi trước đây. Chú mày đợi lấy số tiền mặt còn lại cũng nhanh chóng rời khỏi đây biết không..?"
Cũng không đợi anh ta trả lời. Tên đó lên xe phóng đi mất..
Tưởng An ngồi vào xe, ném chiếc áo blouse trắng xuống qua cửa sổ. Vòng tay lái ra khỏi đường hầm đi mất..
Nhờ ơn Kha Ngọc mà các thiết bị camera của thang máy cuối và Tầng hầm điều bị ngặt kết nỗi. Cũng là thật dụng tâm quá mức..
Tần Vũ đứng ngồi không yên đi qua đi lại.
Bất ngờ cửa phòng lúc này mở ra, là người bác sĩ lúc vừa rồi đi phía sau anh ta còn có một nữ y tá. Trên tay cầm bộ đồ dùng y tế..
Tô Hạo Bình đứng dậy nhìn anh ta hỏi gấp.."Con gái tôi. Con gái tôi không sao chứ..?"
Anh ta nhìn ra sau, cô y tá hơi cúi đầu, lông mi dài run run..
Vị bác sĩ nhàn nhạt nói.."Phải đi xét nghiệm một chút. Chúng tôi đang gấp..""Được.. được rồi mong cậu giúp đỡ.."
Tô Hạo Bình sợ làm chậm trễ kéo Tần Vũ nhường đường cho họ..
Vị bác sĩ hai tay đút vào túi sải bước tiến về thang máy. Cô y tá cũng nhanh chân đi theo..
Tần Vũ nhìn lướt qua nhưng lại quá lo lắng người trong phòng nên không có chút ý sự run rẩy của cô y tá..
Lúc này Đường Lâm hùn hụt chạy phớt qua hai người bác sĩ và y tá. Chỉ thấy khóe mắt anh ta hiện lên ý cười..
Hai người rất nhanh đi vào thang máy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!