Chương 31: Tâm sự

Kha Nhi quệt lấy nước mắt hít hít mũi nhấn tin trả lời cho Tưởng An.."Tôi chưa ngủ. Anh ấy thật không muốn quan tâm đến Tôi nữa sao?"

Nếu anh ấy không còn quan tâm đến cô. Thì việc đứa bé nói ra chỉ làm anh ấy thêm phiền lòng..

Tin nhắn rất nhanh trả lời lại.."Để Tôi hỏi giúp cô. Nhưng có lẽ cô khiến anh ấy đau lòng.."

Ánh sáng của màn hình hất vào khuôn mặt xinh đẹp mà ưu thương của Kha Nhi..

Cô cắn môi, lòng vô cùng đau đớn. Sự ra đi của cô đã gây tổn thương cho Lăng Siêu. Cô có tư cách gì trách hờn khi anh ấy không cần cô đây.

Khi cô chưa biết trả lời làm sao, tin nhắn lại đến.."Anh ấy nghĩ một năm qua đối với cô không là gì cả. Cô thật sự rất vô tâm, chẳng lẽ cô không dành một chút tình cảm nào cho anh ấy sao..?"

Hức..

Kha Nhi cố nén tiếng khóc đau nhói ở tim, hàm răng cắn mạnh vào tay để ngăn tiếng nức nở của mình..

Cô thật sự sai rồi, tầm nhìn nhòe đi vì nước mắt, trái tim cô thắt lại đọc từng chữ một mới thấy mình thật sự quá vô tâm..

Lau lấy nước mắt, Kha Nhi cảm xúc hỗn độn, cô chỉ muốn nói ra những gì mình nghĩ.

Rằng cô thật sự rất yêu anh. Cô không hề vô tâm. Cô vô cùng quý trọng và luyến tiếc những gì đã xảy ra trong một năm qua..

Kha Nhi khóc như một đứa trẻ bị ức hiếp, cô vừa nức nở, tay nhấn nút không ngừng.."Không phải.. Không phải. Một năm qua đó là thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời Tôi.. Tôi thật lòng rất nhớ anh ấy, rời xa rồi Tôi mới hiểu anh ấy đối với tôi quan trọng đến mức nào. Là tôi ngu ngốc không nhận ra tình cảm của mình thôi..."

Cứ thế nhấn nút gửi đi.

Cô vốn là cô gái bẽn lẽn hay ngại ngùng, nhưng giờ lại sợ mình không nói ra sẽ đánh mất Lăng Siêu.

Cô không biết Tưởng An có đưa cho anh xem hay không. Nhưng cô thật lòng rất nhớ anh. Muốn cho anh hiểu anh vô cùng quan trọng đối với cô.

Có lẽ lúc đầu là sự ép buộc theo thời gian sự yêu thương cưng chìu của anh, cứ dần lớn lên thành tình yêu lúc nào cô cũng không hay nữa. Chỉ khi rời xa anh cô mới xác định được lòng mình.. Là cô thật sự đã yêu anh.

Yêu bằng cả trái tim..

Tin nhắn lần này rất lâu mới hồi đáp..

Bây giờ bình tĩnh lại một chút, Kha Nhi cảm thấy ân hận và xấu hổ. Sau lại nói những lời này cho Tưởng An biết..

Khi Kha Nhi nghĩ Tưởng An sẽ không trả lời.

Thì tin nhắn lại gửi đến..

Chỉ những dòng ngắn thôi. Nhưng trong bóng đêm lại khiến Kha Nhi nở nụ cười hạnh phúc..

Nhìn nội dung tin nhắn Kha Nhi lại rơm rớm nước mắt.."Cô cũng rất quan trọng đối với anh ấy."

Thật sao. Là thật sao...?

Vậy sao lúc tối anh không quay lại nhìn cô..

Còn cô gái bên cạnh anh nữa là ai?

Nhưng Kha Nhi không có can đảm để nhắn tin để hỏi Tưởng An.

Chỉ cần biết anh vẫn còn quan tâm đến cô. Cô đã vui lắm rồi..

Tin nhắn lại đến"Nghe Tôi nói. Trong Tô Gia không được tin tưởng bất cứ ai. Từ nay ba cô hoặc Kha Ngọc còn có Đường Lâm nói gì với cô. Cô điều phải nói với Tôi. Có hiểu không?"

Kha Nhi có chút mờ mịt, Tin nhắn của Tưởng An là có ý gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!