Chương 25: Em Thật Sự Không Đau Lòng?

Buổi tối Kha Nhi nằm trên giường lăn qua lộn lại thế nào cũng không chợp mắt được..

Rõ ràng đây là chiếc giường đã gắng bó với cô mười mấy năm qua. Thế mà giờ nằm đây cô lại không có cảm giác quen thuộc, cảm giác thiếu gì đó không thề diễn tả bằng lời..

Cô muốn gọi điện cho Lăng Siêu nói với anh lời xin lỗi còn có tận trong lòng muốn anh đến đưa cô đi..

Có phải cô bị điên rồi không? sao lại có suy nghĩ nông nổi như vậy. Nhưng cô không kiềm chế được bản thân rằng cô nhớ anh da diết, nhớ sự chìu chuộng của anh, nhớ vòng ôm, nhớ nụ hôn và còn có tiếng nói trầm ấm của anh.

Nơi đây đối với cô bỗng quá xa lạ, lạnh lẽo và còn có áp lực. Càng lạnh lẽo càng cô đơn nỗi nhớ anh càng nhiều hơn..

Bây giờ cô mới hiểu, cô quá dửng dưng với tình cảm và sự nuông chìu của anh rồi.

Có cứ ung dung nằm trong vòng tay anh cái gì cũng không quan tâm, bây giờ ngẫm lại cái gì cô cũng không có, số điện thoại của anh cô cũng không biết.. Làm sao liên hệ với anh đây..

Cô biết rằng mình không ngủ được là do không có anh bên cạnh sưởi ấm, không có vòng tay vững trãi của anh ôm lấy..

Chắc giờ này anh đang tức giận vì hành động bốc đồng của cô..

Lăng Siêu anh có đi tìm em không. Có tha thứ cho sự ra đi không nói một lời với anh không..?

Kha Nhi càng suy nghĩ càng rối rắm. Lòng cô day dứt không yên.. Qua ngày mai cô phải làm sao đối diện với đôi mắt sắc bén của ba cô đây..

Do ngủ không được lại khát nước, Kha Nhi xuống giường, mang dép xuống lầu.

Cô cầm cái ly của mình thẩn thờ bước từng bước rất nhẹ, chỉ sợ đánh thức mọi người đang ngủ..

Trong đêm tối im ắng, cô nghe loáng thoáng tiếng cự cãi rồi tiếng nức nở của người con gái. Kha Nhi lắng tai bước xuống, tiếng nói càng thêm rõ ràng.."Tần Vũ thái độ của anh vậy là sao? Anh đừng tưởng tôi không biết trong đầu anh nghĩ cái gì. Anh thấy Kha Nhi trở về. Anh đang đau lòng, luyến tiếc đúng không, bây giờ anh là chồng của tôi. Là anh rể của nó. Anh đừng mơ tưởng. Tôi không cho phép, không cho phép anh hiểu không?.."

-.....

Kha Nhi nương theo ánh đèn nghe không sót một lời.. Có vẻ Kha Nhọc càng tức giận hơn khi Tần Vũ không phản bác.

Anh ta đứng dựa vào thành bếp trên tay cũng cầm ly nước.. Kha Ngọc đứng đối diện, cô ta mặc chiếc áo ngủ mỏng manh..

Kha Nhi nhíu nhíu mài thì ra bọn họ đã kết hôn.

Không lạ gì lúc tối Tần Vũ gọi Tô Hạo Bình là ba..

Kha Nhi cũng không thấy có gì đó không đúng. Lúc khi còn ở nhà, cô có ngốc cách mấy cũng nhìn ra Kha Ngọc rất thích Tần Vũ.

Thời gian trôi qua ai rồi cũng sẽ thay đổi.

Cũng giống như cô mà thôi..

Chỉ hơn một năm cô cũng đã phản bội hôn ước, trở thành người phụ nữ của Lăng Siêu.

Như vậy cũng tốt, như thế cô sẽ không còn thấy tội lội nữa. Hay mất nợ anh ta điều gì nữa.."Tần Vũ. Tại sao anh không trả lời. Em là vợ anh mà. Tại sao anh luôn đặt tâm trí cho nó. Tần Vũ.."

Tiếng nức nở của Kha Ngọc làm Kha Nhi có chút lúng túng, cô muốn nhẹ bước lui về phòng.. Lúc này bất chợt Kha Ngọc nhào đến ôm hôn Tần Vũ ngấu nghiến..

Tần Vũ rất nhanh né tránh, nắm lấy hai vai cô ta đẩy mạnh. Kha Ngọc không giữ nổi thăng bằng ngã ngồi trên thảm, lưng cô ta va vào ghế, Kha Ngọc hét lên đau đớn..

Kha Nhi hốt hoảng cũng hét lên, cô nhanh chóng bụm miệng lại. Nhưng Tần Vũ lúc này đã phát hiện ra cô..

Anh bật sáng đèn, hai má Kha Nhi hơi ửng đỏ, bị bặt gặp nghe lén cô có chút xấu hổ."Em.. em xin lỗi.. Em chỉ muốn đi lấy nước. Em.. em về phòng nhanh thôi..."

Tần Vũ không quan tâm Kha Ngọc đau đớn ra sao. Thấy Kha Nhi quay lưng vội đi. Anh ta liền sải bước đuổi theo kéo lấy tay cô.."Kha Nhi. Chờ anh. Nghe anh giải thích.."

Hành động của Tần Vũ hoàn toàn chọc giận Kha Ngọc, từ dưới thảm đứng dậy.. Cô ta hét lớn giận dữ.."Tần Vũ.. Anh đứng lại cho Tôi. Anh đang cố chọc điên tôi phải không.."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!