Chương 24: Trở Về

Chuyến bay của Kha Nhi đáp xuống lúc khoảng hơn bảy giờ tối. Do bay đường xa gặp tâm trạng không được tốt. Kha Nhi có chút mệt mỏi, ngồi lên xe cô chỉ im lặng nhìn đường phố ngoài cửa kính..

Đây là nơi mà cô sinh ra và lớn lên, bây giờ với cô hoàn toàn lạ lẫm..

Nơi đây xô bồ quá không nhẹ nhàng hay bình yên như ở Pháp.

Ánh mắt Kha Nhi bị ánh đèn chiếu vào càng thêm mông lung cũng chẳng biết suy nghĩ trôi dạt về phương nào..

Tần Vũ ngồi bên cạnh, ngắm nhìn cô từng chút một.

Bây giờ cô đang ở cạnh anh, rõ ràng là hiện hữu trước mặt anh. Nhưng anh lại cảm giác cô ở rất xa, đưa tay với tới vẫn không chạm được trái tim của cô..

Tần Vũ thở dài, lại nghĩ đến vấn đề gì đó khuôn mặt anh trở nên ưu thương khó diễn tả..

Xe nhanh chóng chạy vào khu biệt thự của Tô gia. Kha Nhi đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh vẫn không có gì thay đổi.

Tần Vũ xuống xe đi vòng qua hướng khác mở cửa cho cô..

-Cám ơn

Kha Nhi cư xử vô cùng khách xáo, nụ cười trên môi Tần Vũ nhạt dần. Anh thở dài vuốt tóc cô.."Vào nhà thôi. Mọi người sẽ rất vui khi thấy em trở về"

Kha Nhi gật đầu đi theo sau Tần Vũ. Trải qua một thời gian dài rốt cuộc cô cũng đã trở về nhà..

Đúng ra cô phải hào hứng vui mừng mới đúng. Sao cô chẳng có một chút tâm trạng hay cảm xúc bồi hồi gì thế này..

Lúc này trên dưới Tô Gia đang dùng cơm tối.

Thím Lan vừa gặp Tần Vũ vào cửa bà đã mỉm cười chào hỏi.."Thiếu gia cậu mới về"

Tần Vũ cười nhẹ, bất ngờ quay đầu như chờ đợi ai đó. Lúc này Kha Nhi mới bước vào cửa. Hai mắt Thím Lan như rớt ra ngoài, bà còn tưởng mình đang nằm mộng.. Mắt đỏ hoe tiếp đó bật khóc nức nở chạy đến bên cạnh Kha Nhi.."Tiểu thư... Tiểu thư là cô.. Cô đã về.. Trời ơi... Lão gia ơi.. Tiểu Thư về rồi.."

Bị Thím Lan ôm lấy khóc lớn còn vui mừng gọi Tô Hạo Bình..

Kha Nhi ôm lấy bà dỗ dành.."Thím à. Cháu đã về rồi. Cháu rất nhớ Thím và mọi người."

-Chuyện gì vậy..?

Tiếng nói uy nghiêm bước ra từ phòng ăn rồi lại im bật.. Tô Hạo Bình nghe thím Lan khóc lóc om sòm, ông cùng Đường Lâm và Kha Ngọc hớt hãi bước ra..

Nhưng giờ đây chẳng ai thốt được tiếng nào..

Sự kinh hãi trong mắt hai mẹ con Đường Lâm thể hiện rõ ràng.. Miệng há hốc, mắt nháy liên tục vì bị hù dọa quá mức...

Kha Ngọc bước lên một bước kéo lấy áo Tần vũ.."Kha Nhi.. Kha Nhi sao lại ở đây..?"

Cô ta còn không biết mình đang hỏi ngớ ngẩng gì.. Chỉ là sự thật này khó chấp nhận quá rồi..

Tô Hạo Bình bước đến, lúc này khuôn mặt Kha Nhi đã nước mắt đầm đìa, cô nức nở nhào vào lòng Tô Hạo Bình..

-Ba.. ba"Kha Nhi.. Kha Nhi.. là con sao.. Trời ơi.. Con đã về thật sao..?"

Ông vui mừng khôn siết, đúng là giấc mơ thật mà..

Sự trùng phùng này làm cho những người có mặt không ngừng xúc động. Chỉ riêng mẹ con Đường Lâm vì quá hốt hoảng, ngoài sự hãi hùng không còn cảm xúc gì khác.."Ba à. Con nghe nói ba bệnh.. Bây giờ ba sao rồi..?"

Kha Nhi lau khóe mắt nhìn quan trên dưới quan tâm bệnh tình của ông..

Tô Hạo Bình nén nước mắt có chút ngạc nhiên, tuy ông ngày đêm thương nhớ Kha Nhi nhưng sự nghiệp Tô Gia còn phải chờ ông. Làm sao ông để mình suy sụp tinh thần được.. Tô Hạo Bình vuốt tóc Kha Nhi.."Ba rất khỏe. Đâu có bệnh gì. Nào để ba xem, Kha Nhi của ba bây giờ khác quá rồi.."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!