Lăng Siêu là loại người một khi đã xác định chuyện gì rồi là vô cùng cố chấp. Như anh chấp niệm phần tình cảm của mình cho Kha Nhi. Trong suy nghĩ lẫn con tim điều khư khư khẳng định rằng Kha Nhi bây giờ là người phụ nữ của anh. Không phải là vị hôn thê của một ai khác.
Anh không ngại làm kẻ xấu mà cũng chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt. Sẵn sàng ra tay triệt tiêu đường hi vọng của ai mộng tưởng muốn cướp đi cô gái của anh.
Trước đây anh luôn nghĩ phụ nữ bên cạnh rất phiền phức. Không tiền tài thì cũng dục vọng.
Nhưng từ lúc gặp Kha Nhi rồi anh mới biết, cô gái của anh không thể đánh đồng cùng với bọn họ. Bảo bối của anh đặc biệt vô cùng, thử nghĩ xã hội bây giờ thật khó để tìm ra một cô gái thuần khiết như vậy.
Nhiều đêm ôm cô vào lòng, trầm ổn ngắm cô nằm trong vòng tay của mình anh lại cảm thấy may mắn chiếm lấy được cô.
Anh chưa bao giờ quan trọng việc phải gắn bó với một người phụ nữ trong cuộc sống.
Thế mà bây giờ anh khao khát muốn giữ cô bên cạnh, nghĩ đến việc hàng đêm ôm thân thể cô vào lòng cùng nhau hoan ái. Được nghe cô nũng nịu gọi hai tiếng Lăng Siêu. Thì trái tim anh dù làm bằng sắt cũng phải nhũn ra như nước.
Tham lam vốn là bản chất của con người.
Anh là loại người biết vừa đủ để dừng.
Nhưng với người Kha Nhi, anh chưa bao giờ biết đủ thỏa mãn là gì, anh chẳng những muốn thể xác mà lẫn trái tim của cô. Rồi yên ổn giữ chặt cô bên cạnh đến suốt cuộc đời.
Nghĩ đến thôi đã hạnh phúc rồi..!
Kha Nhi ôm cuốn sách ngồi trong vườn hoa, mắt đẹp chăm chú, ngay cả người phía sau tiến lại gần cũng không hay..
Mấy tháng liền cô quá quen với sự chung đụng của Lăng Siêu.. Đợi khi nào anh vắng nhà , Kha Nhi mới được ngắm ánh sáng mặt trời.
Một ngày đẹp trời như vậy mà bị lăn qua lăn lại trên giường thật là phí phạm..
Toàn thân cô mỉ miều sáng rực dưới ánh nắng, thuần khiết trong trẻo hơn cả thời tiết mùa thu. Sự xinh đẹp thuần khiết được Lăng Siêu dùng ân ái nam nữ gột rửa.
Cô gái của anh chỉ mới thời gian ngắn như đã lột xác, từ trong thân thể xinh đẹp khiến người khác không thể rời mắt, giờ đây toát ra sự quyến rũ khiến đàn ông mê mụi bất chấp muốn nhún chàm..
-A....
Kha Nhi hốt hoảng khi cả cơ thể lọt thỏm vào vòng ôm của ai đó.. Lăng Siêu cười khẽ đặt cô lên đùi, cắn nhẹ lên chớp mũi xinh xắn.."Làm gì mà anh về cũng không hay hả..?"
Kha Nhi cắn môi, bàn tay nhỏ xoa lấy mũi.. Anh lúc nào cũng thế, mỗi lần gặp cô liền phải ức hiếp cô anh mới vừa lòng..
Cử chỉ thân mật gần gũi này, dù đã quen thuộc nhưng Kha Nhi vốn da mặt mỏng không khỏi đỏ mặt..
Cô bĩu môi cầm cuốn sách đưa lên.."Em chỉ đọc sách mà thôi"
Giọng cô ngọt ngào, lúc nào cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện. Càng làm anh thương yêu chỉ muốn chìu chuộng. Hận không thể đem cả thế giới khiến cô vui vẻ..
Đặt cuốn sách của cô xuống bàn, nắm tay cô đặt lên vai mình. Kéo sát thân thể mềm mại của cô sát vào người mình.. Cạ trán vào trán cô, nhỏ to tâm sự.."Có nhớ anh không? Hửm..?"
Bị hơi thở của anh phả vào mặt, có chút ngứa ngáy, tim bất giác đập mạnh, lại nhớ từng chuyện hai người quấn quýt trãi qua.
Kha Nhi to mắt nhìn anh.
Qua một lúc cô đỏ mặt khẽ gật đầu. Lại nhớ ngày xưa Tần Vũ thường hỏi cô những câu như vậy, lúc đó ngoài cảm giác trốn tránh cô chẳng có cảm giác gì cả. Còn người đàn ông này tuy anh vô cùng bá đạo, bắt ép cô mọi thứ nhưng cũng lại nâng niu cưng chìu cô hết mức.
Dù cô muốn trốn cũng không thể nào trốn được, ánh mắt anh như hồ nước không đáy hút lấy linh hồn cô vào đó. Càng giãy dụa càng bị nhấn chìm.
Mỗi lần tiếp xúc da thịt kề nhau, tóc mây vấn víu thì trái tim bé bỏng của cô đập nhanh không thở nổi.. Mâu thuẫn nhất mỗi tối được anh ôm cô lại ngủ rất ngon giấc, không còn gặp ác mộng như mọi lần..
Kha Nhi thở dài khe khẽ, cô bị làm sao rồi đây là cô đang tự mình chui đầu vào rọ rồi sao..
Lăng Siêu cuối nhìn người trong lòng, hàng mi dài nhìn xuống chớp nhè nhẹ như cánh quạt làm lòng anh nhộn nhào..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!