Kha Nhi bị anh ôm chặt ép sát vào cơ thể cường tráng của anh khiến cô quẳng bách liền nức nở.."Tôi.. tôi chưa 18 tuổi mà.. hức..""Em đừng có lúc nào cũng đọc thần chú câu đó với Tôi. Chẳng có hiệu nghiệm gì với Tôi đâu. Tôi thương tiếc em cho em thêm thời gian. Em phải biết thân phận một chút.."
Anh lạnh giọng chẳng kiên nể.
Kha Nhi cúi đầu run run, bàn tay nhỏ quệt lấy nước mắt. Nhìn rất đáng thương
....
Lăng Siêu nhìn một màn trước mắt, cảm thấy có chút không đành, thở dài nắm lấy tay cô hôn vài cái. Ôm lấy cô hạ giọng cau mài.."Mười tám thì mười tám. Em khóc cái gì...?"
Kha Nhi nằm trong ngực anh, hít hít mũi nhưng có chút không tin lời anh nói. Cô ngẩng khuôn mặt lấm lem nước mắt nhìn anh.
Lăng Siêu mổ nhẹ lên môi cô, lau nước mắt cho cô lại nói."Nhưng em phải ngoan. Còn nữa bỏ đi suy nghĩ muốn trở về nhà. Nếu tôi biết em lén lúc làm gì trái ý Tôi. Lời hứa này sẽ hủy bỏ"
Thật ra Kha Nhi ngây thơ, nên mới tin lời Lăng Siêu. Vì còn một tháng nữa sớm hay muộn, anh cũng sẽ chiếm hữu cô. Nếu cô phá luật anh cũng sẽ hưởng món lời này. Còn nếu không một tháng sau cô cũng sẽ thuộc về anh.
Còn Kha Nhi lại nghĩ tránh được lúc nào hay lúc đó. Nên lúc này cô mới thở phào nhẹ nhỏm mà không thấy được đôi mắt giảo hoạt của ai kia.
Mân mê bàn tay búp măng trắng muốt của cô, Lăng Siêu tâm trạng rất tốt trò chuyện với cô.."Nếu em muốn đi học tiếp. Tôi sẽ cho em học. Em muốn học ngành gì?"
Kha Nhi không ngờ anh lại có suy nghĩ này..
Ngại ngùng nhìn anh mơn trớn lâu lâu lại hôn tay mình.. Kha Nhi nhỏ giọng nói.."Tôi.. học Quản Trị Kinh Doanh.."
Lăng Siêu nhíu nhíu mày.."Em thích ngành này sao?"
Kha Nhi mở to mắt, từ nhỏ chưa bao giờ ai hỏi cô thích gì hay không thích gì. Vì mọi chuyện từ học hành cho đến cuộc sống của cô điều do ba cô sắp đặt. Cô chỉ việc làm vui lòng ông là được.
Dần rồi chẳng ai còn quan tâm cô cần gì muốn gì..
Hôm nay có người hỏi đến, Kha Nhi có chút không quen, nhẹ lắc đầu..
Đôi mắt sâu hút của anh khóa chặt khuôn mặt non nớt mang vẻ cô đơn..
-Thế tại sao học..?
Kha Nhi chần chờ vài giây mới buồn buồn trả lời..
-Vì ba Tôi muốn..
Giống như nhìn ra được suy nghĩ của cô anh không có gì ngạc nhiên. Nhìn sâu vào mắt cô dịu giọng hỏi.."Vậy em thích học gì..?"
Giọng anh lúc này rất dịu dàng, ấm áp lạ thường..
Lòng Kha Nhi có chút run nhẹ, từ khi mẹ mất chưa bao giờ có ai quan tâm đến suy nghĩ của cô..
Cô nhìn anh chớp nhẹ hàng mi."Tôi.. Tôi thích học Dương cầm. Tôi.. tôi muốn là nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp"
Nói đến ước mơ của mình hai mắt Kha Nhi sáng rực..
Lăng Siêu trầm tư nhìn cô, anh nắm bàn tay cô mơn trớn.."Rất hợp với em. Bàn tay xinh đẹp này đúng là sinh ra để đánh đàn"
Anh vuốt tóc Kha Nhi đầy vẻ yêu chìu.."Vậy từ nay em cứ học những gì em thích đi. Thích làm gì thì làm."
Trái tim bé bỏng của Kha Nhi đập nhanh liên hồi.. Đối với ai đó chuyện được làm theo ý mình là điều bình thường.
Nhưng đối với cô là cả một khao khát cả trong mơ cũng muốn thực hiện..
Nay người đàn ông này nói với cô tuy lời ngắn gọn nhưng cô lại thấy được sự trân trọng và yêu thương có phải cô điên rồi không, cô đang suy diễn lung tung gì thế..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!