Kha Nhi thả bước đi quanh khu hồ nước lớn. Khung cảnh thảo nguyên xanh mát bao quanh ngôi biệt thự trắng. Bên ngoài là hàng rào cao ngất xây kiên cố. Cô không khác gì chim lồng cá chậu. Thế giới bên ngoài đối với cô điều xa lạ..
Vườn hoa rộng lớn đủ màu sắc trải dài.
Lần đầu đến nơi đây Kha Nhi choáng ngợp với sự rộng lớn sang trọng của lâu đài màu trắng này.
Từ ngày đến Mỹ, Lăng Siêu rất ít ở nhà. Cả ngày anh thường đi vắng. Đến tối mới trở về lúc đó Kha Nhi sẽ chui vào chăn giả vờ ngủ đi..
Những lúc như vậy cả tay cô nắm lấy chăn mà túa mồ hôi. Mắt nhắm nghiền, bên tai lắng nghe tiếng mở cửa rồi tiếng bước chân tiến gần đến cô. Lăng Siêu ngồi xuống bên giường, anh ngồi rất lâu.
Khi đó hơi thở cô sẽ dồn dập.. Cũng chẳng biết anh ngồi đó làm gì, qua một lúc anh kéo chăn cho cô rồi lẵng lặng ra khỏi phòng..
Cứ thế mỗi đêm điều tiếp diễn ra cảnh tượng lạ lùng này. Có những đêm anh về trễ, thay vì được ngủ ngon giấc cô không tự chủ chạy đến cửa sổ ngóng ánh đèn xe.
Cô cũng chẳng biết mình bị làm sao.
Cứ như thể khi biết anh chưa trở về là cô không thể an lòng mà yên giấc..
Qua đây hơn một tuần nhưng họ tiếp xúc nói chuyện với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay..
Nơi đây có rất nhiều người giúp việc, những ngày đầu khi thấy Lăng Siêu đưa cô về đây. Bọn họ thường lén đưa mắt nhìn cô rất kì lạ.
Ngoài chuyện đó thì bọn họ chăm sóc cô rất tốt..
Kha Nhi ngồi xuống chiếc xích đu làm bằng gỗ và dây thần, đung đưa theo làn gió..
Ngẩng mặt nhìn lên bầu trời xanh thẳm bao la mà trong lòng nặng trĩu..
Bây giờ Ba cô ra sao? Bạn bè của cô có ai còn nhớ đến sự tồn tại của cô nữa không?
Đôi mắt to tròn trở nên ảm đạm..
Kha Nhi đang ngơ ngác, bỗng nghe tiếng bước chân dẫm lên lá khô xào xạc..
Cô giựt mình ngẩng mặt thấy Lăng Siêu chẳng biết từ lúc nào đã đứng cách cô tầm hai mấy bước chân..
Lẵng lặng nhìn cô. Kha Nhi bị anh nhìn đến chẳng biết làm sao, chỉ biết ngồi thừ người ra ngốc nghếch nhìn lại anh, dưới nắng sớm khuôn mặt bất giá ửng đỏ.
Lăng Siêu thả nhẹ bước chân khiến trái tim Kha Nhi đập nhanh hơn.
Trong mắt Lăng Siêu đây là khung cảnh mà anh cảm thấy đẹp nhất.
Trên chiếc xích đu làm bằng dây thần mộc mạc, Kha nhi mặc chiếc váy trắng dài qua gối. Mái tóc đen dài qua thắt lưng cô thả sau gáy tai, bay nhẹ theo từng động tác của làn gió.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn mơ màng, đôi mắt to tròn mang vẻ buồn mang mác nhìn về xa xăm khiến người khác thương tiếc..
Sự yếu đuối của cô thật khiến đàn ông chỉ muốn dang tay bảo vệ..
Từ lúc sang đây, nhóc con này luôn tìm cách trốn tránh anh hết lần này sang lần khác
Mỗi lần gặp anh như chuột thấy mèo, cô luôn ngẩng ngơ tâm trí luôn đặt về một phương trời khác. Làm sao anh không cảm nhận được. Bất quá anh chỉ cho cô một chút thời gian để tập làm quen và quên đi quá khứ.
Sẽ rất nhanh thôi, anh sẽ khiến cô thuộc về thế giới của chính anh. Dù muốn hay không nhưng đây là định mệnh cô phải chấp nhận.
Nếu muốn trách phải trách ông trời không chìu ý lòng người.
Đừng trách anh nhẫn tâm không chịu buông tha cho cô.
Anh cũng không hiểu rõ chính mình đang nghĩ gì. Từ khi tự bương ra xã hội, đối với mọi việc dù lớn hay nhỏ anh luôn có chủ kiến và kế hoạch cho bản thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!