Chương 10: Chấp Nhận Buông Xuôi

Bàn tay nhỏ lúc này chợt thấy ấm áp, Không biết Lăng Siêu thức dậy lúc nào, anh xoa nhẹ tay cô.

-Đừng sợ

Kha Nhi xoay mặt nhìn anh, nghe giọng nói trầm ấm, đôi mắt sâu hút lãnh đạm bất giác cô lại thấy an tâm lạ kì. Kha Nhi gật gật đầu. Lăng Siêu kéo cô vào lòng, Kha Nhi vì quá sợ cũng rất tự giác nép vào người anh.

Xe của Lăng Siêu ngừng lại hẳn.

Nhìn ra xa, hai chiếc xe đi đầu của Lăng Siêu lúc này bị bắn thủng bánh.

Trong bóng tối nhờ ánh đèn của xe, mập mờ đạn bay chéo lửa như tên tung tóe. Thuộc hạ của Lăng Siêu bắn trả, hai bên đấu súng cũng chẳng biết có ai bị thương hay không.

Tưởng An quan sát phía ngoài quay đầu lấy một cây súng tỉa hạng nặng OSV 96 . Nhắm ra ngoài bìa rừng nả từng từng cơn mưa đạn.

Ầm.. ầm...

Kha Nhi run lẩy bẩy ôm lấy đầu, rút vào trong ngực của Lăng Siêu. Lăng Siêu dựa lưng vào ghế cười như không cười nhìn cảnh bão đạn ngoài kia.

Bàn tay ôn nhu ôm lấy Kha Nhi, nhẹ nhàng vuốt lấy tóc cô...

Qua mấy phút bão đạn tung hoành, bọn người bí mật kia không ngờ bên Lăng Siêu có chuẩn bị trước. Thế lực suy yếu bọn chúng đành rút khỏi nơi chiến đấu..

Tưởng An bước xuống xe, đưa họng súng vào bìa rừng, nả tung tóe chá lửa, cỏ cây bùn đất văng tứ tung..

-Bên đó ra sao?

Đưa mắt nhìn hai xe đầu bị đạn bắn lốp xe thủng nặng.."Người không sao. Xe bị hỏng rồi anh"

Nghe thuộc hạ báo cáo Tưởng An gật đầu. Mở cửa xe ngồi vào xoay đầu nói với Lăng Siêu."Hai chiếc xe bị hỏng rồi anh."

Lăng Siêu cười nhạt nắm lấy bàn tay non mềm của Kha Nhi chơi đùa.."Chờ một chút, sẽ có người đến đón"

Tưởng An cũng cười lạnh không nói nữa quay người lại xoay xoay chiếc bật lửa.

Lúc này Lăng Siêu mới nâng mặt Kha Nhi cười khẽ.."Hết rồi. Thật nhát gan"

Kha Nhi níu lấy áo anh, mọi thứ trở nên im ắng hoàn toàn.. Cô nhẹ thở hắt ra muốn nói gì đó lại nghe tiếng xe vù vù chạy đến với tốc độ cực nhanh, hình như không phải một chiếc mà rất nhiều xe.

Trái tim bé nhỏ mới thả lỏng giờ lại run lên..

Chẳng mấy chốc ngược hướng đoàn xe của Lăng Siêu pha đèn sáng rực.. Thuộc hạ của Lăng Siêu giơ súng nhìn ra điều gì đó mới hạ súng xuống.

Quách Long mở cửa xuống xe, đi nhanh về phía xe Lăng Siêu.

Tưởng An phất tay ý bảo thuộc hạ của mình lui xuống..

Quách Long nhìn qua Tưởng An rồi vòng qua xe đi đến bên hướng Lăng Siêu ngồi. Gõ nhẹ vào cánh cửa.

Cánh cửa kính hạ từ từ xuống. Quách Long quan sát Lăng Siêu từ bên ngoài. Vẻ mặt lo lắng gịong nói cũng có chút gấp gáp."Anh Siêu. Anh không sao chứ?"

Lăng Siêu cười như không cười."Tôi thì có chuyện gì.."

Lúc này anh cảm nhận người trong lòng, sau khi nghe giọng nói của Quách Long cả cơ thể cô cứng ngắt, tiếp đó run rẩy. Anh nhẹ nhàng siết chặt vòng tay. Kha Nhi biết người ngoài cửa là ai.

Cả đầu cô cũng chẳng dám ngẩng lên, giả chết nằm trong lòng Lăng Siêu là an toàn nhất..

Quách Long nheo mắt nhìn lướt qua Kha Nhi nằm gọn trong lòng Lăng Siêu. Rồi chấn tỉnh tỏ ra ngạc nhiên.."Em nghe có người báo. Xe của anh gặp phục kích. Em liền chạy đến đây. Mẹ nó. Là thằng nào lá gan cũng lớn quá rồi đó. Em mà biết được bằm nó ra trăm mảnh."

Hắn cung tay tức giận đấm lên nóc xe..

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!