Chương 39: (Vô Đề)

Biểu hiện của Diệp Minh Xuyên đặc biệt chân thành, như thể đúng thật là vì bị nhân vật trong kịch bản của Phùng Chính Luân làm cho cảm động, nên mới đáp ứng tham gia bộ phim này vậy. Các phóng viên không một ai nghi ngờ câu trả lời của hắn, dù sao trong danh sách diễn viên sẽ tham diễn "Ngàn dặm tuyết trắng", chỉ có mình Đường Dật là có chút xíu quan hệ với Diệp Minh Xuyên thôi, còn lại hầu như đều là những gương mặt mới chưa xuất hiện được bao lần, Diệp Minh Xuyên cũng không thể vì Đường Dật mà nhận diễn bộ phim này đi.

Các phóng viên vất vả lắm mới gặp được Diệp Minh Xuyên, đương nhiên không có khả năng chỉ hỏi một câu như vậy là xong, họ dùng hết sức bình sinh chen đến trước mặt Diệp Minh Xuyên, giơ cao micro trong tay, máy quay xung quanh cũng đều nhắm thẳng vào người hắn, lớn tiếng hỏi.

"Diệp ảnh đế có thể tiết lộ một chút quan hệ giữa ngài và cô Diệp An được không?"

"Xin hỏi ngài đối với weibo sáng này tổng tài Đình Vũ đăng cảm thấy thế nào?"

"Ngài có biết gần đây Diệp An đang quay "Thâm cung kỷ trọng" không? Ngài đối với chuyện này cảm thấy thế nào?"

....

Đủ loại thanh âm hỗn tạp một chỗ, Diệp Minh Xuyên cảm thấy như bị người nhét một cái đài cát xét cũ kỹ vào trong đầu, ong ong không ngớt, trước kia đến đoàn làm phim quay phim, hắn chưa từng gặp phải tình huống như thế này, bằng không hôm nay hắn cũng sẽ không ngay cả trợ lý cũng không dẫn theo, mà tự lái xe đến.

Diệp Minh Xuyên chỉ cần nghĩ một chút liền hiểu, trước kia tuy hắn là ảnh đế thật, nhưng tin bát quái moi được từ trên người hắn thật sự đã ít lại càng ít, nhưng bây giờ đã khác, khúc mắc giữa hắn với Diệp An, Đường Dật, thậm chí tổng tài Đình Vũ, chỉ cần tùy tiện viết một chút thôi, cũng có thể viết ra được cả một scandal lớn.

Trên mạng không thiếu người mong chờ được xem mấy scandal bát quái kiểu này.

Kỳ thực việc này nói ra cũng phải trách chính hắn, sáng sớm nay, Chương Vũ Thành rõ ràng đã gọi điện qua, hỏi hắn có muốn dẫn trợ lý theo không, kết quả hắn lại cự tuyệt. Nếu như không cự tuyệt, thì chí ít bây giờ cũng có người thay hắn chắn một chút, nói không chừng hắn còn có thể nhân cơ hội chạy được vào trong đoàn phim.

Sao có thể giống như lúc này, bị vây đến nước cũng không thể lọt qua nổi, trong trong ngoài ngoài ba tầng đều là người, cản bản không có biện pháp thoát thân cho được. Mà hắn thân là một nhân vật công chúng lại không tiện động thủ, bất quá cho dù vậy, trên mặt hắn vẫn nhìn không ra một chút mất kiên nhẫn nào.

Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, lộ ra một nụ cười áy náy, "Xin lỗi các vị, sắp đến giờ rồi, nếu tôi còn không vào Phùng đạo sẽ nổi giận mất."

Hắn vừa mới nói xong, ngẩng đầu lên liền thấy một chiếc taxi chạy về hướng này, tuy còn cách khá xa, nhưng Diệp Minh Xuyên vẫn liếc mắt đã biết người trên xe là Đường Dật.

Đường Dật vừa tới đoàn làm phim, đập vào mắt đầu tiên là cảnh tượng một đám phóng viên vây thành một đoàn trước cửa, đương nhiên cũng thấy được người bị vây ở giữa là Diệp Minh Xuyên, chẳng qua y không dám bước xuống, mở miệng nói tài xế quay đầu xe lại, dừng ở ngã tư đối diện.

Diệp Minh Xuyên tận mắt chứng kiến Đường Dật cho xe quay đầu, chạy về hướng khác, tuy hắn cũng biết Đường Dật quả thật không nên xuống xe trong tình huống này, thế nhưng thực sự nhìn Đường Dật bỏ đi ngay trước mắt như vậy, Diệp Minh Xuyên lại cảm thấy trong lòng có mấy phần không được tự nhiên.

Ánh mắt các phóng viên vẫn tập trung trên người Diệp Minh Xuyên, tuy vừa nãy hắn đã nói sắp đến giờ rồi, nhưng không có bao nhiêu người thực sự nguyện ý tránh ra nhường đường cho hắn.

Diệp Minh Xuyên vẫn duy trì phong độ như trước, nói với các phóng viên, "Xin mọi người nhường đường một chút, cảm ơn."

Cùng lúc đó, ở góc phố đối diện.

"Cảm ơn bác tài." Đường Dật trả hơn hai mươi đồng cho tài xế taxi, sau đó xuống xe.

Lúc này đang đúng giờ cao điểm đi làm, bốn phía xung quanh tiếng còi xe cùng tiếng cười đùa nói chuyện của người đi đường ồn ào hỗn tạp, trên đường người đến người đi đều mang bộ dáng vội vã, từng tốp rồi lại từng tốp người đứng chờ trước bến xe công cộng. Tuy Đường Dật cảm thấy trong những người này không có bao nhiêu người có thể nhận ra mình, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, điệu thấp một chút vẫn tốt hơn.

Y bước vào trong một con ngõ nhỏ, dựa sát vào tường, ánh mắt nhìn lướt qua cây hợp hoan đầu ngõ, rồi lập tức cúi đầu, lấy di động từ trong túi ra, gọi cho Phùng Chính Luân, nói mình chắc phải một lúc nữa mới đến được.

Phùng Chính Luân hỏi nguyên nhân, y cũng nói cụ thể là trước cửa đoàn làm phim lúc này có rất nhiều phóng viên, y lại đang vướng phải không ít scandal, nếu tùy tiện xuất hiện không biết sẽ tạo thành kết cục gì nữa.

Phùng Chính Luân ở đầu kia điện thoại đáp, "Cậu đợi một lát, đừng cúp máy, để tôi ra xem thế nào."

Đường Dật uh một tiếng, rồi không nói gì nữa.

Có cô bé lưng đeo cặp sách màu đỏ đi ra từ trong ngõ, thấy Đường Dật đứng dựa sát vào tường thì chớp chớp mắt, lộ ra chút tò mò, nhưng không dám tiến lên.

Đường Dật nở một nụ cười thiện ý, vẫy vẫy tay với cô bé, "Chào em."

"Chào anh ạ." Giọng cô bé trong vắt, Đường Dật nghe được, tươi cười bên khóe miệng càng mở rộng.

"Tạm biệt anh nha." Cô bé vẫy tay chào Đường Dật, bước ra khỏi con ngỏ.

"Tạm biệt." Đường Dật ở phía sau nhỏ giọng đáp lại.

Không lâu sau, Phùng Chính Luân ở đầu kia điện thoại đã lên tiếng, nói, "Đến đi, phóng viên đều đi hết rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!