Diệp Minh Xuyên thừa dịp hai ngày này rảnh rỗi không có việc gì làm, nói với Chương Vũ Thành một tiếng mình ra ngoài dạo chơi cho khuây khỏa, liền trở về Yêu giới.
Chương Vũ Thành cũng không nghi ngờ gì, chỉ cho rằng hắn chịu đả kích vì chuyện của Diệp An, nên mới cần tìm một nơi thanh tĩnh ổn định lại tâm tình một chút, nghĩ như thế, Chương Vũ Thành còn tốt bụng an ủi Diệp Minh Xuyên vài câu.
Diệp Minh Xuyên cũng không biết trong đầu Chương Vũ Thành nghĩ gì, hắn giờ không rảnh để quan tâm suy nghĩ của người khác. Vì đã đáp ứng Phùng Chính Luân sẽ diễn Lận vương Tần Trường Nghiêu trong "Ngàn dặm tuyết trắng", nên thời gian hắn có thể ở lại Yêu giới cũng không quá dài.
Kỳ thực hắn còn chưa từng xem qua kịch bản của "Ngàn dặm tuyết trắng", càng đừng nói nhân vật Phùng Chính Luân mời hắn diễn lại chỉ là một vai phụ nhỏ nhoi. Nếu như đặt vào lúc trước, khẳng định hắn sẽ phải suy xét hồi lâu, chí ít cũng phải xem hết kịch bản từ đầu đến cuối, xem hình tượng nhân vật mình được mời diễn như thế nào đã, thế nhưng lần này, chẳng biết vì sao, Phùng Chính Luân vừa gọi cho hắn nói ý đồ của mình xong, hắn đã trực tiếp đáp ứng.
Nguyên nhân trong đó Diệp Minh Xuyên lười đi tìm hiểu, hắn lẩm nhẩm hai câu chú ngữ, nháy mắt cánh cửa thông đến Yêu giới đã mở ra trước mặt, hắn xoay người tiến vào.
Kì thực hoàn cảnh sống ở Yêu giới cũng không kém Nhân giới bao nhiêu, chỉ là mấy năm gần đây, vì đủ loại chính sách cùng hoàn cảnh khách quan tác động, dẫn đến Yêu tộc dần có xu thế tàn lụi. Trong suốt gần một trăm năm, số lượng yêu quái gia nhập vào Yêu giới không vượt quá hai trăm.
Ba năm sau khi Yêu vương tiền nhiệm chết đi, luân hồi sẽ sinh ra một vị Yêu vương mới, chẳng qua mỗi một đời Yêu vương đều sẽ phải kinh qua một kiếp nạn sinh tử, mới có thể đủ điều kiện kế vị.
Sinh ra từ trong hư vô, đến khi chết đi lại biến mất vào hư vô, một đời như vậy là số kiếp mà mỗi một Yêu vương đều nhất định phải trải qua.
Mà sau khi kế vị, những ký ức trước đó của Yêu vương sẽ hoàn toàn biến mất, tuy không biết vì sao lại như vậy, nhưng ngàn vạn năm qua, mỗi một đời Yêu vương đều sẽ như thế, chưa từng có một ai đặt ra nghi vấn, hay thậm chí là muốn thay đổi nguyên tắc này.
Diệp Minh Xuyên đứng một mình trước Tàng thư các, vươn tay đẩy cánh cửa trước mặt ra, hắn nghĩ, có lẽ trong phần ký ức đã bị mất đi ấy của hắn từng xuất hiện bóng dáng Diệp An.
Nhưng dù đã lật xem gần như toàn bộ điển tịch bên trong Tàng thư các, hắn vẫn không tìm ra được một phương pháp đáng tin, có thể giúp hắn tìm lại được Diệp An.
Cuốn điển tịch hắn đang cầm trên tay này có ghi lại phương pháp đảo ngược thời gian, nhưng ghi chép rất sơ sài, một số trình tự bên trong thậm chí bị một câu qua loa đại khái giản lược, Diệp Minh Xuyên chỉ có thể dựa vào chính mình cố gắng làm rõ từng chút từng chút một, nhưng có lẽ sẽ phải tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Về phần phải làm thế nào mới có thể tìm lại được Diệp An, Diệp Minh Xuyên không tìm thấy trong cuốn điển tịch này, chỉ ở trên một cuốn thư tịch cũ nát đã bị hủy một nửa khác trông thấy được duy nhất một cái tên "Truy hồn thuật", ngoài ra không còn gì khác nữa.
Diệp Minh Xuyên thả cuốn điển tịch trong tay xuống, rời khỏi Tàng thư các, đi về hướng tây tìm một vị trưởng lão tuổi tác đã khá lớn trong Yêu tộc, muốn hỏi y Truy hồn thuật rốt cuộc là gì.
Vị trưởng lão này là hỗn huyết cú mèo cùng dơi, tính đến giờ cũng đã hơn một ngàn tám trăm tuổi, lúc Diệp Minh Xuyên tìm đến y, y đang treo ngược người trên cây, trừng to đôi mắt màu xanh lục thẫm, nhìn chằm chằm một con Hamster màu xám bạc ở góc tường. Trông thấy Diệp Minh Xuyên, trưởng lão lập tức bay từ trên cây đến trước mặt hắn, biến thành hình người.
Hình thái con người của trưởng lão cách biệt rất lớn với tuổi tác của y, trước mặt Diệp Minh Xuyên lúc này là một đứa nhỏ chỉ khoảng mười tuổi, bộ dạng trắn trẻo khả ái, gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa, một đôi mắt màu xanh sẫm được lông mi vừa dài vừa dày bao phủ, y cúi người với Diệp Minh Xuyên, "Yêu vương bệ hạ."
Trên mặt Diệp Minh Xuyên không có biểu cảm gì, cũng không quanh co dài dòng với vị trưởng lão này, mà đi thẳng vào vấn đề, hỏi thăm về Truy hồn thuật.
Trưởng lão cau mày suy nghĩ một chút, cái tên Truy hồn thuật này y đã rất lâu rồi chưa từng nghe ai nhắc đến, đây là một bí thuật truyền từ thời Thượng cổ, cái gọi là truy hồn chính là đoạt lại hồn phách một người đã chết, chẳng qua người chết đi rồi phần lớn đều đầu thai chuyển kiếp, nếu tự tiện sử dụng Truy hồn thuật gọi lại hồn phách đối phương, sợ rằng đối phương khó lòng bảo toàn tính mạng.
Trưởng lão giải thích với Diệp Minh Xuyên như vậy xong, thuận miệng hỏi một câu, "Bệ hạ muốn tìm người nào sao?"
Diệp Minh Xuyên mím môi, gật đầu với trưởng lão.
"Thời điểm bệ hạ xuất thế...." Trưởng lão bày ra bộ dạng già dặn, nói đến những chuyện xảy ra lúc trước, "Yêu giới từng vài lần phái người tìm kiếm bệ hạ, nhưng đều không có kết quả, chúng ta đều lo không biết tử kiếp của bệ hạ đã qua chưa, nhưng may mắn sau đó bệ hạ lại bình an trở về...."
Sau khi trưởng lão nói xong những lời này, hai người rơi vào trầm mặc, Diệp Minh Xuyên xoay người, lẳng lặng nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời đêm, không biết đang suy nghĩ gì.
Con Hamster vẫn rúc trong góc tường kia xoay tại chỗ hai vòng, miệng phát ra tiếng kêu chít chít, nhưng lúc này, không ai trong hai người để ý tới nó.
Qua thật lâu sau, Diệp Minh Xuyên mới lại chậm rãi mở miệng, hỏi trưởng lão, "Liệu có cách nào tìm về một người đã chết không?"
"Thiên đạo không thể trái, bệ hạ." Trưởng lão thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, các đời Yêu vương trước chưa từng xuất hiện tình huống giống như Diệp Minh Xuyên, không thể buông xuống những chuyện trước khi lịch kiếp. Yêu vương khi mới sinh ra tâm trí đều không vẹn toàn, cũng không biết cách ngụy trang chính mình trước mặt nhân loại, thường thường đều là xuất thế chưa được bao lâu đã gặp phải tử kiếp, giống như Diệp Minh Xuyên ở lại Nhân giới gần hai mươi năm mới trở về kế vị quả thực hiếm gặp.
Nghĩ có lẽ trong khoảng thời gian này, hẳn là có người nào đó vẫn luôn dẫn theo hắn, chiếu cố hắn, thế nhưng trưởng lão không hỏi nhiều, dù sao Diệp Minh Xuyên cũng đã không còn nhớ được gì nữa, có hỏi hắn cũng chẳng trả lời được.
Trưởng lão nghiêng đầu, bỗng nghĩ đến cái gì, nói với Diệp Minh Xuyên, "Bệ hạ có phải muốn tìm một người tên là "Tiểu An" không?"
Diệp Minh Xuyên vẫn quay lưng lại với trưởng lão, tiếp tục nhìn vầng trăng phía chân trời, thẳng đến khi nghe người phía sau gọi lên cái tên "Tiểu An", ánh mắt mới trở nên nhu hòa.
Tiểu An....
Khóe miệng hắn không thể khống chế khẽ nhếch lên, thế nhưng chỉ chớp mắt sau, ý cười đạm mạc này đã biến mất không còn sót lại chút gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!