Chương 3: (Vô Đề)

Diệp An từng viết một cuốn sách, tựa đề là "Luồng gió ấm", viết mười ba năm, ba mươi vạn chữ, chỉ còn một chương là kết thúc, nhưng một chương cuối cùng này, y đã viết bảy năm, thẳng đến lúc chết vẫn chưa viết xong.

Mà lúc này, y rốt cuộc cũng biết kết cục là gì.

Truyện kể rằng có hai tên nhóc sống nương tựa nhau trong góc khuất hẻo lánh u ám của thành phố, một ngây ngô ngốc nghếch, một thông tuệ trời sinh. Thành phố giàu có, sầm uất, giữa đêm mà đủ loại ánh đèn màu còn soi tỏ như bàn ngày, thế mà lại tồn tại một Ám Hà dơ bẩn, lại hỗn loạn.

Hai tên nhóc số tuổi cộng lại chưa đến mười lăm rốt cuộc làm thế nào sinh tồn ở một nơi tràn ngập tuyệt vọng, đến hít thở cũng không thông như Ám Hà, Diệp An không dùng bao nhiêu bút mực miêu tả, nhưng mỗi lần xuất hiện một đoạn ngắn, cũng đủ khiến người đọc xót xa khó nhịn.

Sau này, đứa nhóc thông minh dẫn theo đứa ngốc đến nương tựa dưới tay một vị đại ca.

Nhưng sau đó, nó lại vứt bỏ đứa ngốc, không muốn cùng đứa ngốc nữa.........

Rất nhiều năm về sau, nó nhìn đứa ngốc dần trưởng thành, trở thành cảnh sát, có bạn bè, gia đình của riêng mình, sống một cuộc đời mà lúc trước chúng nó hằng ao ước.

Mà nó thì vẫn như trước kia, giãy dụa ở Ám Hà, trên tay dính đầy máu tươi, vĩnh viễn cũng không thể thoát ra........

Thế nhưng vẫn muốn cảm ơn thời gian, đã đối xử tốt với người mà ta yêu thương.

- ------

Diệp An ngồi trước máy tính, trên mặt là nụ cười mơ hồ, hai tay đặt trên bàn phím chầm chậm gõ xuống câu cuối cùng quyển sách:

"Cậu là luồng gió ấm tôi tưởng niệm suốt mùa đông."

Cậu là luồng gió ấm tôi tưởng niệm suốt mùa đông. Nhưng tôi biết, chỉ đến khi mùa đông chấm dứt, cậu mới xuất hiện.

Mà tôi, rốt cuộc không thể qua được mùa đông này.

Cuốn "Luồng gió ấm" này của Diệp An ở trên mạng cũng coi như có chút danh tiếng, đã qua mười ba năm vẫn có không ít độc giả thường xuyên ở dưới phần bình luận ném hoa, thúc giục chương mới.

Diệp An ở cuối chương gõ xuống ba chữ "Toàn văn hoàn", sau đó kiểm tra từ đầu đến cuối một lần, phát hiện không còn gì sơ sót, liền ấn nút đăng bài.

Một câu chuyện này xem như kết thúc, mà Diệp An, cũng không còn vướng bận gì nữa.

Những chuyện trong quá khứ đều đã trôi qua, chấp nhiệm một đời của y, cũng nên đến lúc buông bỏ.

Lần này, y muốn sống cho thật tốt, không dính dáng gì đến hắn nữa, biết được cuộc sống của hắn bây giờ tốt hơn trước kia nhiều lắm, vậy là đủ rồi.

Y đã học được một điều, người không thể quá tham lam, phải biết thỏa mãn với những gì mình có.

Chỉ là Đường Dật....

Cho đến tận lúc này, y vẫn có chút không phân biệt nổi đến cùng mình là Diệp An, hay là Đường Dật. Y vẫn cho rằng mình là Diệp An, nhưng ký ức trong đầu, phản ứng bản năng của cơ thể lại nói cho y biết, y đồng thời cũng là Đường Dật.

Chỉ là cái người tên Đường Dật này ích kỷ cố chấp đến mức đáng sợ, có thể làm bất cứ chuyện gì chỉ cần đạt được mục đích, không quan tâm đến hậu quả. Nếu như đây là trong một cuốn tiểu thuyết đang lưu hành, Diệp An phỏng chừng chính là con cóc muốn trả giá hết thảy để được lại gần thiên nga, còn Đường Dật, sẽ là nhân vật phản diện nghĩ mọi cách độc chiếm con thiên nga ấy.

Bất quá dù là gì thì cũng đều là pháo hôi, không có được kết cục tốt cả thôi.

Đường Dật thích Diệp Minh Xuyên, mà Diệp Minh Xuyên lúc này lại có hảo cảm với Diệp An, vậy nên Đường Dật liền nghĩ mọi cách làm hại cô gái tên Diệp An kia.

Cũng chính vì thế mà có một màn lừa cô gái kia đến Thịnh Phong, kết quả cuối cùng trộm gà không thành còn mất nắm gạo, càng khiến Diệp Minh Xuyên thêm chán ghét mình.

Nhưng vậy thì sao chứ?

Câu này của Diệp An là đang hỏi Đường Dật, nhưng đồng thời cũng là hỏi chính mình.

Chỉ là lúc này, Diệp An cũng chính là Đường Dật, đâu thể phân biệt rạch ròi như vậy được.

- -----

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!