Chương 22: (Vô Đề)

Diệp Minh Xuyên trực tiếp gọi điện cho trợ lý, kêu người tới xử lý chuyện căn nhà.

Trợ lý thở dài trong điện thoại, "Anh Diệp, bệnh của anh còn chưa khỏi đã một mình chạy tới H thị, anh không muốn sống nữa à?"

Diệp Minh Xuyên cúi đầu, nói, "Tôi không sao, cậu mau tới đây đi."

Lúc trợ lý tới nơi đã gần giữa trưa, hiệu suất làm việc của hắn rất cao, căn nhà này là Diệp An năm đó mua, bây giờ trở thành vô chủ, vốn nên trả về cho Nhà nước, nhưng mấy người này không biết là dùng cách gì, đều cầm ra được giấy tờ sở hữu, nói đây là nhà của mình.

Trợ lý cũng không muốn dây dưa với đám người này, Diệp Minh Xuyên gọi hắn tới đây cũng là để mau chóng đem chuyện này giải quyết mà.

Đợi định xong hợp đồng, ký tên đầy đủ, trợ lý mới tới hỏi Diệp Minh Xuyên, "Em nói này anh Diệp, anh mua một căn nhà đến người cũng không ở nổi để làm gì vậy?"

Diệp Minh Xuyên đứng bên ngoài sân, ngẩng đầu nhìn căn nhà nhỏ cũ nát xiêu vẹo trước mặt, không trả lời câu hỏi của trợ lý, mà hỏi ngược lại, "Cậu cũng cảm thấy căn nhà này đến người cũng không ở nổi à?"

"Hở?" Trợ lý sửng sốt, không biết vì sao Diệp Minh Xuyên đột nhiên hỏi như vậy.

"Thế nhưng người kia đã ở đây suốt một thời gian dài, tuổi còn lớn như vậy, sao không chuyển đến một nơi tốt hơn chứ?"

Trợ lý khó hiểu nói, "Chắc là không có tiền đi."

Diệp Minh Xuyên cúi đầu, hắn từng dùng tài khoản độc giả thưởng cho Không về ít nhất năm mươi vạn, nhưng Không về không ký hợp đồng với trang web, nên số tiền này cũng không nhận được.

Trước đây hắn cho rằng Không về không thiếu tiền, thế nên không quá chú ý tới chuyện này, nhưng vì sao thực tế lại như vậy chứ?

Hắn hỏi, "Người kia không có người thân sao?"

"Này.... Bọn em chưa tra đến."

Diệp Minh Xuyên xoay người, đi ra ngoài, "Đi dạo một vòng quanh thôn đi."

Trợ lý từ phía sau kêu lên, "Nhưng mà anh Diệp, anh đã hạ sốt chưa đấy? Em thấy sắc mặt anh kém lắm, hay là về S thị trước đã, có thời gian lại tới đây xem sau."

Diệp Minh Xuyên lắc đầu, chỉ nói, "Cậu nói xem, nếu như đợi thêm vài năm nữa, tôi bỏ hết tất cả về đây sống thì thế nào?"

Trên mặt trợ lý là biểu tình như nhìn thấy quỷ, nói, "Anh Diệp, anh đừng đùa nữa đi, dù gì anh cũng là ảnh đế mà, ở đây thì kém cỏi quá."

Diệp Minh Xuyên không đáp lời, chỉ đi về phía ngã tư đường, sau đó trông thấy mấy ông bà già ngồi ở đầu thôn tâm sự chuyện gia đình. Hắn đi qua, khom lưng hỏi một người trong số những người đang ngồi trên mặt đất.

"Thưa ông, có thể hỏi ông về một người được không?"

Cụ ông ngẩng đầu, đánh giá Diệp Minh Xuyên, sau đó rít một hơi thuốc lào, phun ra mấy vòng khói trắng, nói, "Hỏi đi nhóc, không nói khoác chứ không có chuyện gì trong tám thôn phạm vi mười dặm quanh đây là lão không biết hết!"

"Ông có biết cái người ở trong cùng phía tây thôn, trong nhà còn người thân nào khác không?"

"Chuyện này thì lão không biết." Vừa nghe Diệp Minh Xuyên nói xong, ông lão đã lập tức thay đổi sắc mặt, xua xua tay về phía hắn, "Cậu tìm người khác mà hỏi."

Diệp Minh Xuyên nghiêng đầu nhìn những người còn lại, thấy những người này đều hoặc lắc đầu, hoặc cúi đầu vờ như không nghe thấy. Có thể nhìn ra được những người này dường như đều không muốn nhắc đến Diệp An.

"Vậy cảm ơn ông." Diệp Minh Xuyên thẳng người dậy, tiếp tục đi về phía trước.

Sau lưng hắn, mấy ông bà lão châu đầu nhỏ giọng nghị luận với nhau.

Khúc ngoặt phía trước có một gốc hòe cao lớn, Diệp Minh Xuyên đi đến dưới tàng cây, dựa người vào thân cây, nhắm mắt, nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Nếu như sau khi Diệp An chết, chương cuối cùng của "Luồng gió ấm" không được đăng lên, thì phải chăng hắn sẽ vĩnh viễn không đi tìm người nọ.

Mà người kia cũng sẽ vô thanh vô thức bị lãng quên trong dòng thời gian, không được ai nhắc đến nữa.

Hắn có lẽ cũng sẽ mãi mãi không biết đến Diệp An.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!