Đường Dật cũng chưa quên còn phải gọi điện lại cho Chu Dao. Chu Dao vừa nhấc máy đã hỏi thẳng, "Video kia đến cùng là có chuyện gì?"
Đường Dật chỉ đáp đúng một câu, "Những gì trong video đều là thật."
Đương nhiên Chu Dao rất không hài lòng với câu trả lời của Đường Dật, cô cầm điện thoại đứng ngoài ban công, cau mày nói, "Em nói rõ cho chị nghe xem hôm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Đường Dật liền đơn giản thuật lại chuyện ngày hôm đó cho Chu Dao nghe, giọng y lúc kể không mang theo chút hỗn loạn hay cảm xúc nào khác, như thể chỉ đang kể lại một câu chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình, như thể cái người vô duyên vô cớ nhận một cái bạt tai kia không phải là y vậy.
Đường Dật có thể coi nhẹ chuyện này, nhưng Chu Dao thì không, cô tìm một cái ghế trên ban công, ngồi xuống, nói với Đường Dật đầu bên kia điện thoại, "Chờ ngày mai đến công ty chị sẽ...."
Chu Dao còn chưa nói xong, Đường Dật đã ngắt lời, khuyên nhủ, "Thôi bỏ đi, chị Chu. Giữa em và Diệp An, đương nhiên người công ty lựa chọn sẽ là Diệp An rồi. Đợi netizen không còn cảm thấy chuyện này mới mẻ nữa, tự khắc sẽ lắng xuống thôi."
Chu Dao đương nhiên cũng biết Đường Dật nói không sai. Bây giờ Tiêu Đằng đã thể hiện rõ ràng là có ý với Diệp An rồi, tổng giám đốc đều đứng về phía Diệp An, còn ai trong công ty nguyện ý vì Đường Dật mà đối nghịch với tổng giám đốc nữa chứ?
Nhưng Chu Dao vẫn có chút không cam lòng, cô dẫn Đường Dật nhiều năm như vậy, từ lúc mới bắt đầu một lòng muốn đưa Đường Dật lên hạng một, cho đến sau này không cầu Đường Dật nổi tiếng, chỉ hy vọng con đường y đi bằng phẳng một chút, cô đã trả giá vì y nhiều như vậy, thế nhưng giờ tất cả đều chỉ còn là ảo ảnh.
Chu Dao hít một hơi sâu, bình phục tâm tình của mình, nói, "Để chị tìm biện pháp vậy."
Cô đứng lên, đi tới đi lui vài vòng trên ban công, ban đêm thành phố ánh đèn rạng rỡ, phồn hoa lấp lánh, Chu Dao cúi đầu, nhìn ánh đèn từ hàng vạn ngồi nhà bên dưới, thật lâu cũng không rời đi.
Đột nhiên nhớ ra còn chưa ngắt điện thoại, cô giơ điện thoại ra nhìn, mới thấy Đường Dật còn đang chờ mình nói chuyện. Chu Dao rốt cuộc nhịn không được cười cười, nói với Đường Dật, "Đã trễ lắm rồi, em ngủ sớm một chút đi."
Không đợi Đường Dật đáp lời, đã bổ sung thêm một câu, "Đúng rồi, mấy ngày nay em đừng lên weibo, tài khoản weibo của em cứ đưa chị quản lý là được."
Đường Dật đương nhiên cũng biết Chu Dao làm vậy là vì tốt cho mình, đáp, "Vâng, cảm ơn chị Chu, chị cũng nghỉ sớm đi, đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Cúp máy rồi, Đường Dật lẳng lặng thở dài một hơi, thả điện thoại lên tủ đầu giường, quay đầu nhìn ra cửa sổ, tấm rèm hoa không kéo kín, để lại một khe hở rộng khoảng hai ngón tay. Nơi y ở là vùng ngoại thành, vừa không có ngựa xe như nước, vừa không có ánh đèn màu rực rỡ, xuyên qua khe hở nhỏ hẹp kia, chỉ có thể trông thấy ngọn đèn đường xưa cũ lẳng lặng đứng đó, tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Đường Dật bỗng nhiên nở nụ cười.
Nghĩ chắc không còn bao lâu nữa mình sẽ phải rời khỏi giới giải trí, bất quá như vậy cũng tốt, y vốn không thích hợp với cái giới giải trí này.
Bất luận là Đường Dật, hay là Diệp An lúc trước.
Y còn trẻ, dù rời khỏi giới giải trí, cũng sẽ có biện pháp khác để nuôi sống chính mình.
- ----
Diệp Minh Xuyên quay xong phim về nhà, không còn việc gì làm liền lôi quyển "Luồng gió ấm" kia ra đọc lại một lần, quyển sách này với hắn mà nói có ý nghĩa quá quan trọng, nếu một ngày quyển sách này xuất bản, hắn nghĩ có lẽ mình sẽ mua hết toàn bộ mất.
Dương Cẩn, Trịnh Liêm.
Hắn yêu chết mỗi một nhân vật trong quyển sách này, đặc biệt là Dương Cẩn. Không về để lại một kết thúc mở cho "Luồng gió ấm", nhưng từ những phục bút trong phần trước của câu chuyện lại có thể nhìn ra được kết cục. Trịnh Liêm hôm nay đã là một cảnh sát nhân dân, trong khi Dương Cẩn hai tay sớm dính đầy máu, hai người họ làm sao còn có thể....
Vận mệnh lúc nào cũng thích giễu cợt con người như thế, Diệp Minh Xuyên che mắt, không dám suy nghĩ tiếp nữa.
Diệp Minh Xuyên gấp quyển "Luồng gió ấm" trên tay lại, cẩn thận cất vào ngăn kéo bàn. Quyển sách này là do hắn mấy ngày trước dùng máy in trong nhà tự in, tự đóng gáy.
Điện thoại trên bàn vang lên, vẫn là giai điệu du dương của bản "Childhood memory".
Diệp Minh Xuyên nhanh chóng nhấc máy, nhìn lướt qua thông báo trên màn hình, là trợ lý gọi đến.
Trợ lý ở đầu dây bên kia nói với Diệp Minh Xuyên, "Anh Diệp, bọn em tìm được vị Diệp An tiên sinh kia rồi."
Diệp Minh Xuyên nheo mắt, tâm tình thoạt nhìn không tồi, quay quay bút máy trong tay, vui sướng hỏi, "Người đang ở đâu?"
Nhưng hắn không ngờ câu trả lời nhận được từ trợ lý lại là, "Vị Diệp An tiên sinh kia hơn mười ngày trước đã qua đời."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!