Bốn cảnh diễn của Bản Tá giờ chỉ còn lại ba, một là cảnh ép Trần Ca hát hí khúc, hai là cảnh ra lệnh đồ thành, còn ba.... là cảnh Bản Tá bị ám sát.
Hôm nay Diệp An không đến đoàn làm phim, Đường Dật đoán có lẽ là do Diệp Minh Xuyên sắp xếp, chắc là sợ y lại bắt nạt người trong lòng hắn đây mà.
Đường Dật mặc quân phục Nhật Bản lên người, vừa từ phòng thay đồ đi ra đã thấy Diệp Minh Xuyên một thân áo dài trắng kiểu cũ đứng phía sau đạo diễn, hai người không biết đang thảo luận chuyện gì.
Đường Dật hóa trang xong thì Diệp Minh Xuyên cũng nói chuyện xong với Tiết Phong, thấy y đi ra, Tiết Phong hướng Diệp Minh Xuyên gật đầu, ý bảo Diệp Minh Xuyên có thể bắt đầu được rồi.
Đây là lần đầu tiên hai người họ đối diễn với nhau, nếu là Đường Dật ngày trước chỉ sợ sẽ vui mừng đến mấy ngày không ngủ được, nhưng mà hiện giờ, thái độ của Đường Dật với Diệp Minh Xuyên đã hoàn toàn không còn nhiệt tình, ân cần lúc trước, thậm chí còn hơn vài phần lãnh đạm.
Từ hôm qua Diệp Minh Xuyên đã cảm nhận được biến chuyển trong thái độ của Đường Dật, nhưng này cũng không ảnh hưởng quá lớn tới cảm xúc của hắn, dù sao Đường Dật với hắn mà nói bất quá cũng chỉ là người xa lạ gặp qua vài lần mà thôi.
Tiết Phong cầm loa trong tay, hô, "Các bộ phận chuẩn bị, màn bốn cảnh hai lần một, action!"
- ---
Trần Ca bị thuộc hạ của Bản Tá đưa đến dinh thự nơi Bản Tá đang cư ngụ.
"Trần tiên sinh?" Bản Tá vắt chéo chân ngồi trên một chiếc ghế thái sư kiểu cổ, trên tay cầm tách trà, hơi ngửa đầu nhìn nam tử trẻ tuổi mặc áo dài trắng bị thuộc hạ đẩy vào, trên mặt lộ ra một chút tươi cười.
Trần Ca sắc mặt lãnh đạm, còn lộ ra vài phần bất đắc dĩ, đáp, "Bản Tá thiếu tướng, tôi không hiểu hôm nay ngài làm vậy là có ý gì."
Bản Tá buông tách trà trong tay xuống, từ ghế thái sư đứng dậy, bước lên một bước, đến trước mặt Trần Ca, "Không có ý gì hết, chẳng qua muốn mời Trần tiên sinh tới đây hát một khúc mà thôi."
Lúc này Nhật Bản đang xâm lược Trung Quốc, đốt nhà cướp của, không chuyện ác nào không làm, Trần Ca sao còn tâm tư hát cho một tên Nhật Bản nghe chứ?
Hắn trầm giọng nói, "Xin lỗi Bản Tá thiếu tướng, tôi từ chối."
Bản Tá thế nhưng không tức giận, chậm rãi đi đến bên mặt tường có treo một thanh đao, đưa tay gỡ thanh đao xuống, sau đó chầm chậm tuốt đao ra khỏi vỏ.
Thân đao trắng như tuyết, toát ra quang mang lãnh liệt, Bản Tá dùng tay phải nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi đao, chậm rãi mở miệng, nói:
"Cậu không hát cũng được, người Nhật Bản chúng tôi luôn hướng đến cam tâm tình nguyện, chỉ là Trần tiên sinh đây là lần đầu tiên đến dinh thự của tôi, nói gì thì tôi cũng phải tặng cho Trần tiên sinh một món quà thật tốt mới phải. Đao pháp của tôi không tồi, mà tôi thấy hai tay Trần tiên sinh lại rất đẹp...."
Bản Tá ngừng một chút, rồi mới cười nói tiếp, "Không bằng.... cho tôi dùng để thử đao, thế nào?"
Y nhướn mi, dẫn theo vài phần lệ khí, tựa hồ còn lẫn vài phần diễm lệ.
Diệp Minh Xuyên thậm chí có trong nháy mắt cảm thấy đáp ứng người trước mắt cũng không phải là không thể, nhưng ngay giây tiếp theo đã kịp phản ứng, mang theo khuất nhục nói, "Không biết Bản Tá thiếu tướng muốn nghe khúc nào?"
Trần Ca yêu hí kịch như yêu sinh mệnh, thậm chí so với tính mệnh của mình còn quan trọng hơn, đồng thời tính cách của hắn có phần theo chủ nghĩa hoàn mỹ, đương nhiên không thể chấp nhận bất cứ tì vết nào trong phương diện hát hí khúc.
Bản Tá rất hài lòng khi thấy Trần Ca khuất phục, nụ cười bên khóe miệng lại mở rộng vài phần, nói, "Vậy liền hát một đoạn Bá Vương biệt cơ đi."
- ----
"Cắt!" Đạo diễn cầm loa hô ngừng, "Đường Dật diễn rất tốt, Diệp Minh Xuyên, đoạn sau biểu cảm của cậu không đúng lắm, lát nửa diễn lại một lần đi!"
"Vâng." Diệp Minh Xuyên gật đầu đáp lại Tiết đạo, vừa rồi một thoáng ngây người qua đi, hắn liền biết dựa theo tính tình Tiết Phong, lát nữa thể nào cũng phải quay lại một lần, quả nhiên. Hắn quay đầu nhìn lướt qua Đường Dật, thấy đối phương đã ngồi lại xuống ghế thái sư, im lặng, không còn sót lại chút vẻ ngông nghênh nào của Bản Tá.
Lần diễn thứ hai, hai người đều phát huy tốt hơn nhiều, Tiết Phong ngồi trước máy quay không ngừng gật đầu.
Quay xong cảnh này liền đến cảnh tiếp theo, Diệp Minh Xuyên thay một thân thường phục đến đứng bên cạnh đạo diễn.
Tiết Phong chỉ hình ảnh trong máy quay, nói với Diệp Minh Xuyên, "Đường Dật quả thật rất có thiên phú diễn xuất."
"Vâng." Diệp Minh Xuyên chỉ gật đầu đáp, ngoài ra không nói thêm gì khác.
- ----
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!