Lúc về đến thành phố đang là giờ tan tầm, vậy mà xe cộ trên đường lại
rất ít, cứ một đoạn lại có một nhóm người chặn xe để kiểm tra, nhưng họ
không phải cảnh sát.
Nhìn thấy xe của Phương Diệc Thành, một
nhóm người đi tới, dẫn đầu là Tần Tống. Phương Diệc Thành hạ kính xe
xuống: "Thiếu gia, đang bận sao?"
Tần Tống như ngồi trên đống
lửa vì đại ca của anh ta sau khi nghe cuộc điện thoại của A Hổ đã cho
người bao vây thành phố C. Trong đám thuộc hạ chỉ có số ít là biết dung
nhan của Cố Yên, nên anh ta và đại ca phải đích thân đi tìm. Nhìn thấy
Phương Diệc Thành, anh ta như muốn lao vào ăn tươi nuốt sống, nhưng may
mà vẫn kìm nén được cơn tức giận: "Phương Cục trưởng, ngài thật có phúc
đấy!"
Nói đoạn, anh ta quay sang Cố Yên: "Chị dâu!", anh ta nói như gằn ra từng chữ. "Đại ca tìm chị vất vả lắm đấy."
Chưa nói xong thì một chiếc Land Rover lao vút tới, chỉ cách Phương Diệc Thành chưa tới một mét mới phanh gấp lại.
Sát khí đằng đằng.
Hơi men của ly rượu lúc nãy giờ mới phát tác, Cố Yên ngà ngà say, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra gương mặt lạnh lùng đang đanh lại vì tức giận
của Lương Phi Phàm qua lớp kính xe. Thôi thế là hết, cô thầm than.
Phương Diệc Thành thấy anh ta bước xuống xe và lôi Cố Yên đi thì định đi tới
ngăn lại, nhưng bọn Tần Tống đã đứng chắn, ngầm ý: "Tránh xa người yêu
của đại ca tao ra" nên anh chỉ có thể đứng nhìn.
Lương Phi Phàm
mở cửa, dìu cô lên xe, thấy hơi thở cô nồng mùi cồn, anh ngầm rủa, hừ,
thế mà cứ luôn miệng kêu không biết uống rượu, vậy mà mới gặp lại tình
cũ đã say thế này đây?
Cố Yên ngả vào lòng Lương Phi Phàm, đầu
óc quay cuồng, lúc này cô không biết phải nói gì cho phải. Qua lớp cửa
kính, cô nói với ra một câu: "Phương Diệc Thành, chào anh!"
Phương Diệc Thành cười nhạt. Bỗng Cố Yên cảm thấy vòng tay Lương Phi Phàm ôm
chặt tới nỗi toàn thân khó chịu. Cô nhăn nhó: "Anh muốn bóp chết em phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!