Về đến nhà, Cố Yên liên tục kêu đói.
"Gần đây em ăn nhiều nhỉ?
"Lương Phi Phàm ôm cô vào lòng, hỏi. Cố Yên Lườm anh một cái:"Chẳng phải anh làm em mệt sao?
"Lương Phi Phàm yêu đến chết cái điệu bộ nũng nịu của cô, anh lại… Cố Yên mệt mỏi đẩy anh ra, anh thật không muốn làm cô tổn thương trong lúc này."Phi Phàm!"
"Sao em?"
"Em không biết là anh ta cũng hẹn các anh. Em… Hôm nay em mới gặp lại anh ta, anh ta nói cùng nhau ăn bữa cơm gặp mặt, em… cũng muốn nói rõ với anh ấy, em… em không biết anh ấy cũng hẹn cả các anh nữa."
Cố Yên bối rối giải thích. Lương Phi Phàm thấy thái độ lúng túng của cô, lòng anh lại cảm thấy ấm áp lạ thường.
"Lúc đó nhìn thấy em và anh ta đi vào, anh cũng cảm thấy hơi bực mình…"
Lương Phi Phàm bình tĩnh nói.
"Nói đúng hơn… là anh sợ. Ngày đó, anh gặp em muộn hơn anh ta một năm, anh đã dùng bảy năm nay để bù đắp lại… Yên Nhi, anh nói cho em biết những lời từ đáy lòng anh, em cũng phải nói cho anh những điều em đang suy nghĩ, được không? Rốt cuộc em đang nghĩ gì?"
Lương Phi Phàm thấy cô đang thật sự mềm lòng, nên quyết định nói chuyện với cô.
Cố Yên dựa vào vai anh, im lặng không nói.
"Theo anh bao nhiêu năm nay, em biết anh rất thương em… Mặc dù… em không thể hứa trước với anh điều gì nhưng, anh rất quan trọng đối với em."
Lương Phi Phàm ôm chặt cô vào lòng, dường như ngay lúc này đây, anh muốn thân thể của anh và của cô hòa vào làm một.
Xem thái độ của cô tối nay, anh cũng có thể đoán được phần nào lời cô nói,
chỉ là anh thật không ngờ cô lại nói… anh là một người rất quan trọng
đối với cô.
Cô bé của anh, em biết không, vì câu nói này, phải mất bao nhiêu cái bảy năm nữa, anh cũng bằng lòng chờ!
Anh ôm cô chặt tới nỗi cô có chút không thoải mái: "Phi Phàm… không phải anh đang khóc đấy chứ?"
"Phi Phàm?"
"Phi Phàm, anh làm em đau đấy!
"Anh nới rộng vòng tay, nhưng vẫn ôm cô âu yếm, im lặng không nói. Một lúc lâu sau, Cố Yên như đã chìm vào giấc ngủ trong vòng tay êm ái của anh. Anh cúi xuống, ghé sát tai cô thì thầm."Vâng?"
"Yên Nhi, em lấy anh nhé?"
"Ừm… Ah?
"Cố Yên ngủ thiếp đi. Lúc này, anh đang rất nghiêm túc. Mấy năm anh, lúc nào anh cũng muốn đề cập với cô về vấn đề này, chỉ là… nhìn thấy dáng vẻ vô tư lự của cô, anh lại không dám nói. Cho đến giờ, hai người vẫn chưa nói tới chuyện kết hôn. Nhưng trong lòng anh cũng hiểu… cô… e rằng không muốn kết hôn với anh."Phi Phàm!" Cố Yên đứng lên, lưng quay lại phía anh, nói: "Chúng ta cứ như thế này… chẳng phải là rất tốt sao?"
Lòng anh buốt lạnh, cũng phải thôi, là anh đang sốt ruột.
"Anh biết rồi, em đi tắm đi, anh đi hâm lại đồ ăn cho em". Anh dịu dàng nói, rồi quay người đi xuống bếp.
Người cũ lâu ngày không gặp, một khi gặp lại, quá khứ tươi đẹp lại hiện về gần gũi, thân thương.
Người mà Cố Yên cảm thấy thân thiết ngày nào cũng đến. Anh ấy ngồi trong xe,
dường như không muốn làm ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại của cô, anh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!