"Chào buổi sáng!
"Lương Phi Phàm mang bữa sáng vào phòng rồi cất tiếng chào cô gái vẫn đang tỏ ra tức giận trên giường kia. Cố Yên chỉ"hừm
"một tiếng. Dạ dày của Cố Yên vốn không tốt nên mỗi bữa sáng anh đều không cho người giúp việc chuẩn bị đồ ăn cho cô, mà tự tay nấu cháo bưng lên, bảy ngày là bảy vị khác nhau. Cho dù bận đến mấy, anh cũng nán lại đợi cô ăn xong rồi mới đi đâu thì đi."Nóng à?
"Nhìn cô chau mày kêu lên, anh cúi xuống thổi cho bát cháo nguội. Cố Yên thấy đầu anh cứ áp sát vào ngực mình, giận dỗi nói:"Chắc anh ăn no rồi nhỉ?"
Lương Phi Phàm ngẩng đầu, đặt vào môi cô một nụ hôn:
"Đói nãy giờ rồi, lúc nãy ăn tạm miếng bánh, giờ muốn ăn bữa chính, được không?"
Nói
đoạn, tay anh lại lần lần vào những chỗ nguy hiểm. Sáng sớm anh mới tắm
xong nên vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của sữa tắm, bàn tay dùng lực
miết lên ngực cô. Cố Yên nghe thấy cả tiếng nuốt thèm thuồng trong cổ
họng anh.
Nụ cười mời gọi của người đẹp vào lúc sáng sớm khiến
trái tim anh như tan chảy. Cố Yên hôn lên môi anh, một nụ hôn chủ động
kiểu Pháp làm cho bữa sáng cũng nóng bừng.
Lương Phi Phàm đè cô
xuống tấm thảm, mới chỉ một giây trước, cô còn mềm mại như nước, bỗng cô đứng phắt dậy, chỉnh lại quần áo, vứt cho người đàn ông đang sững sờ
một câu: "Không được làm thế", rồi quay lưng đi làm.
Cố Yên vừa
tới công ty đã biết có chuyện xảy ra, đám đồng nghiệp đang túm năm tụm
ba bàn tán xôn xao, đến nỗi nhìn thấy Cố Yên đến mà bọn họ vẫn không tản ra.
Cô vừa bước vào đến cửa phòng làm việc của Kỷ Nam liền nghe thấy tiếng loảng xoảng, hình như vừa có thứ gì đổ vỡ, tiếng đấm đá càng lúc càng kịch liệt.
Cố Yên nhíu mày, đi sang ô cửa kính nhìn vào, bên
trong có hai người đàn ông đang thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Hay đây,
lại có trò hay để xem rồi! Cô nhánh chóng chạy về phòng làm việc của
mình, cầm chiếc giá nến tới đập mạnh vào cửa kính.
Tiếng cửa kính vỡ loảng xoảng, kèm theo những mảnh kính rơi xuống đất.
Hai người đàn ông đang đánh nhau trong phòng bỗng dừng lại, họ cùng nhìn về phía ô cửa kính vỡ, chỉ thấy Cố Yên đang thò mặt vào, nói:
"Hey! Kỷ Nam, mở cửa cho tôi."
Lý Nham thần mặt ra, rồi lại nhìn Kỷ Nam,
gương mặt anh ta vừa mới hung hăng lắm, giờ lại trở nên ngại ngùng. Anh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!