Mưa vẫn rơi hoài, rơi mãi.
Lý Vi Nhiên và Kỷ Nam nghịch ngợm vẽ
vời lên mấy chiếc bánh ngọt sau bữa ăn, Tần Tống dựa người lên sofa
nhìn, không ngừng vắt chéo chân. Trần Ngộ Bạch ngồi trên sofa, máy tính
đặt trên đùi, chăm chú xem giá cổ phiếu, thỉnh thoảng bị Kỷ Nam ném
trêu, anh ta không nhìn mà nghiêng đầu né.
Lương Phi Phàm cả
buổi tối im lặng, lúc này nghe một cú điện thoại, nói một câu "biết
rồi", rồi ngắt máy luôn, đứng phắt dậy hỏi mọi người: "Xe ai đỗ ở gần
nhất?"
Hơi thở anh có vẻ gấp gáp, ánh mắt như của người đang bị sốt cao.
Lý Vi Nhiên lập tức giơ tay: "Xe anh hai đỗ ngay dưới nhà, em vừa lái trộm mấy vòng…"
Dung Nham còn chưa kịp giận Lý Vi Nhiên thì đã bị kéo cổ ra ngoài.
Dung Nham vừa lái xe vừa nhìn đại ca qua gương chiếu hậu, Lương Phi Phàm vừa lên xe là kéo hết các cửa sổ xe xuống, cứ như đang tìm gì dọc đường.
Dung Nham sợ bỏ qua chỗ nào đó nên giảm tốc độ, nhưng lại bị Lương Phi
Phàm quát: "Lái nhanh lên! Không thấy trời đang mưa to à?"
Làm
gì có chuyện anh không thấy chứ! Xe bị nước mưa bắn đầy vào bên trong
rồi, anh cũng không dám nhắc đại xa đây là xe anh mới tậu, chỉ ngoan
ngoãn lái thẳng về phía trước.
Cuối cùng, xe dừng trước nhà họ Cố.
Lương Phi Phàm ném lại một câu: "Cậu đừng đi theo tôi" rồi vội vàng xuống xe.
Trước cửa nhà họ Cố hình như có người đang quỳ, đại ca lao đến, một hồi lâu
hai người đều cứ thế dầm mưa mà chẳng có động tĩnh gì. Sau cùng, đại ca
đứng dậy, ôm người kia bước đi.
Khó xử quá, nên xuống xe mang ô ra cho họ hay là ngồi trong xe như lời đại ca nói bây giờ?
Chiếc xe thể thao cao cấp lái chậm như rùa bò đi theo bóng người đàn ông cao to.
Trời dần tối, đèn đường bắt đầu bật sáng, Dung Nham thấy mái tóc dài của
người đang được đại ca ôm rũ xuống ướt nhẹp, ồ, hoá là một phụ nữ?
Nhưng mà đại ca không động đến phụ nữ nữa kia mà?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!