Chương 55: Dung Nham và Tiểu Tứ

Ánh đèn mờ ảo.

Một bóng người co ro trên ghế, gập người như một con tôm, hai cánh tay buông thõng rũ rượi, mềm nhũn che đi đôi mắt.

Dung Nham ngồi trên chiếc sofa gần đó, mặt không chút biểu cảm, nốc từng cốc rượu mạnh.

Tần Tống mở cửa, vội vàng bước vào, đập vào mắt anh là cảnh tượng yên lặng

như vậy. "Tiểu Tứ…

"Ánh mắt Dung Nham nhìn tới, Tần Tống cứng họng, không thốt ra được nửa câu sau. Kỷ Nam lập tức ngồi dậy, lắp bắp hỏi:"Mọi người đâu?

"Tần Tống do dự nhìn về phía Dung Nham, nếu anh biết Dung Nham ở đây, cho thêm mười lá gan nữa chắc anh cũng chẳng dám mò tới. Con người anh hai này, lúc bình thường thì hoà nhã, phong độ, nhưng lúc giận dữ thì đáng sợ hơn bất kỳ ai. Đắc tội với đại ca, nhiều nhất cũng chỉ bị một trận đòn, với anh ba thì bị mắng vài câu, nhưng với anh hai, không ai biết mức độ điên khùng của anh ta đến đâu, không biết mới là đáng sợ. Lúc này Tần Tống vô cùng lo sợ."Tống, bọn Lý Nham đâu?

"Kỷ Nam không thèm đi giày, bước chân trần về phía Tần Tống, ấn vào vai anh lay mạnh. Tần Tống bị Kỷ Nam hành hạ đến mất hồn mất vía, vội vàng khai:"Yến Hồi

nói, vẫn đang trong tay bọn nước ngoài kia. Yến Hồi không buôn vũ khí,

cũng không kết giao gì với bọn họ, hơn nữa… Tiểu Tứ, đừng lắc nữa được

không, em sắp nôn ra máu rồi đây này!

"Kỷ Nam buông anh ra, quay người cầm áo khoác rồi bước ra ngoài. Tay chưa chạm đến cửa đã bị kéo mạnh ngược lại. Dung Nham siết chặt cô vào lòng, sắc mặt nghiêm nghị:"Tiểu Lục, ra ngoài!

"Tần Tống toát mồ hôi, chạy nhanh ra ngoài. Đừng nói là anh không có nghĩa khí, kỳ thực họ đều biết, giữa anh hai và Tiểu Tứ luôn luôn có sự khác biệt, Dung Nham chẳng bao giờ làm khó Kỷ Nam cả. Kỷ Nam cựa quậy trong vòng tay Dung Nham. Dung Nham mặc kệ, cứ coi cô như con cún nhỏ trong lòng, hai tay ôm chặt không buông. Sức phụ nữ dù gì cũng không lại được sức đàn ông, một hồi sau, Kỷ Nam không còn cựa quậy nữa, gục đầu vào ngực Dung Nham khóc tu tu."Anh

hai… anh để em đi đi!

Xin anh đấy…

"Kỷ Nam nắm lấy cổ áo anh, ngước nhìn anh thật đáng thương, đôi mắt to tròn rớm lệ, ngây thơ như chú nai con. Trong lòng Dung Nham rất đau đớn, nhưng đôi tay vẫn không thả lòng:"Em nghĩ, anh không can em thì em có thể cứu được người à? Anh cả đâu?

"Anh lấy tay lau nước mắt cho cô."Hơn nữa, Tiểu Tứ, lúc đó anh đã không ra tay

ngăn cản, bây giờ sao có thể phản ngược lại được?"

Kỷ Nam tuyệt vọng: "Tại sao? Anh cả đối phó với Phương Diệc Thành, sao lại phải liên luỵ đến anh ấy?

"Cô nghĩ tới Lý Nham giờ này không biết đang phải chịu đựng những gì, trong lòng như lửa đốt. Hành động lần này của tổ công tác đặc biệt phía công an chắc chắn có kẻ tiết lộ, hay nói cách khác, đây là một cái bẫy. Bọn người nước ngoài kia đã nhiều lần bị tóm vào tay Phương Diệc Thành, lần này chúng tổng phản công, nhóm của Phương Diệc Thành bị bắt bảy người, trong đó có Lý Nham. Dung Nham cười nhạt, ghé sát mặt Kỷ Nam, hai người như nói với nhau bằng hơi thở:"Tiểu Tứ, em nói xem… em nói cho anh biết, anh đang vì cái gì

đây?"

Trong mắt anh như có tà khí, nước mắt Kỷ Nam lại càng giàn giụa.

"Anh cả chẳng muốn đối phó với ai hết, nếu không hội Phương Diệc Thành gục hết cũng chưa đủ. Chẳng qua anh chỉ muốn cảnh cáo Phương Diệc Thành một chút thôi."

Theo ý của anh ấy, chẳng qua là muốn mượn tay bọn

người nước ngoài để nhổ Phương Diệc Thành, cho nên lúc bọn người kia đến dò hỏi Lương Phi Phàm, Dung Nham đã đồng ý.

Lúc đưa tin này cho Lương Phi Phàm, anh cũng đã biểu đạt suy nghĩ của mình, Lương Phi Phàm

chỉ cười nhạt: "Muốn khử Phương Diệc Thành, tôi có hàng trăm cách, nhưng tôi không muốn dùng những thủ đoạn này để có được cô ấy.

"Dung Nham khẽ rung vai, kỳ thực, anh cả lo nếu Phương Diệc Thành chết, anh sẽ không còn cơ hội để tống anh ta ra khỏi trái tim của Cố Yên nữa, còn gì có thể vĩnh cửu hơn cái chết của người yêu cơ chứ? Tuy nhiên, Dung Nham không nghĩ vậy, Tiểu Tứ và Cố Yên không giống nhau, chỉ cần bên cạnh cô không có người đó, dần dần anh sẽ chiếm được trái tim cô."Đừng khóc nữa, Tiểu Tứ, đừng khóc, tim anh sắp bị em khóc tan ra rồi.

"Giọng Dung Nham ôn tồn, nhẹ nhàng dỗ dành cô. Kỷ Nam không còn sức lực gục vào lòng anh, buồn rầu gọi:"Anh hai!"

"Sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!