Chương 53: Ngày đầu học đại học

"Anh Lương, cô Cố Minh Châu tới, cô ấy muốn gặp anh."

Lương Phi Phàm bỏ công văn đang đọc xuống, nghĩ một lúc, nói nhỏ với C đang đứng phía sau mình: "Cố Yên hiện giờ đang ở đâu?

"Lương Phi Phàm ngoảnh lại, thấp giọng nói với C:"Dẫn cô Cố Minh Châu tới đây, cẩn thận, không được làm cô ấy sợ."

"Vâng.

"C nhẹ nhàng trả lời rồi đi ra. Chẳng mấy chốc Cố Minh Châu đã tới, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng ấy, nhìn thấy Lương Phi Phàm cũng chẳng buồn chào hỏi, lôi trong túi ra một phong thư rồi đặt lên bàn:"Giấy gọi nhập học của Cố Yên."

"Cảm ơn!"

"Không có gì!

"Cố Minh Châu mỉm cười, quay người bước đi. Chỉ là đến đưa một món đồ, cũng chẳng có việc gì khác. Thế nhưng đi tới cửa, cô dừng lại một chút, do dự, hơi quay người, bất giác hỏi:"Cố Yên… con bé vẫn khoẻ chứ?"

Vẻ mặt Lương Phi Phàm thản nhiên, ngước lên cười, giọng khẳng định: "Rất khoẻ."

"Thế thì tốt rồi, cảm ơn!" Cố Minh Châu như vừa thở phào nhẹ nhõm, quay lại cười rồi mở cửa bước đi.

Lương Phi Phàm lặng yên suy nghĩ rồi cầm giấy gọi nhập học đi về phía thư phòng.

Trong thư phòng, rất nhiều sách bị vứt lung tung dưới đất. Cố Yên ngồi ở một

góc tường, đầu gục xuống gối, yên lặng, chẳng biết có phải đang khóc hay không nữa. Từ khi Cố Yên tới đây, Lương Phi Phàm cũng đã mấy lần nhìn

thấy cảnh này, mỗi lần như vậy, anh đều rất đau lòng.

Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Yên ngẩng lên, biết đó là anh, đôi môi cô liền nở một nụ cười.

Lương Phi Phàm ngồi cạnh, mỉm cười nhìn cô, rồi đưa giấy gọi nhập học ra. Tờ

giấy nhập học màu đỏ ấy dường như đã chiếm hết mọi góc nhìn trong mắt Cố Yên, có chút giận dữ, cô ngay lập tức vứt tờ giấy gọi nhập học này đi

thật xa.

"Sao lại thế?" Lương Phi Phàm hỏi. Cố Yên chẳng nói lời nào, anh nhẫn nại chờ đợi.

"Em… không muốn đi.

"Cuối cùng cô cũng chịu mở miệng, lí nhí vài câu. Thực ra là không thể đi. Ngôi trường đó nằm ở thành phố mà có người nào đó cô đã hẹn thề tới đầu bạc răng long. Lương Phi Phàm cười:"Được, không đi.

Vậy em muốn học trường nào? Hãy nói với anh.

"Anh nhẹ nhàng vuốt tóc, dịu dàng hỏi cô. Cố Yên cắn môi, đôi mắt dường như đã ngấn lệ:"Ở đâu… ở đâu cũng được phải không anh?

"Lương Phi Phàm mỉm cười, gật đầu khẳng định. Cố Yên lặng nhìn anh, không thể hiểu một người dịu dàng, bao dung đến nhường này từ đâu đã đến bên cô. Lúc trước, ấn tượng của cô với ba chữ Lương Phi Phàm chỉ vẻn vẹn đó là một anh chàng cao to, đẹp trai và tài giỏi. Thế nhưng, sau khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng, anh đã ở bên cạnh cô. Đau khổ cùng cô, yên lặng cùng cô, dường như đã quen thuộc từ lâu lắm rồi."Nghĩ gì thế?

"Lương Phi Phàm nhẹ nhàng hỏi. Cố Yên nghe thấy giọng nói ấm áp ấy, bất giác khóc oà. Từng giọt nước mắt rơi xuống, dường như trong tim của Lương Phi Phàm có một vết cứa thật sâu. Rất lâu sau, cô vẫn khóc. Lương Phi Phàm thở dài một tiếng, đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành cô. Cố Yên cứ thế gục đầu vào lồng ngực của anh, nước mắt cứ rơi."Đừng khóc nữa nào! Có chuyện gì cứ nói với anh. Cố Yên, có anh ở đây, có

chuyện gì hãy nói với anh.

"Khuôn mặt cô giờ đã nóng lên cùng những giọt nước mắt. Chợt cơn gió chiều nhẹ nhàng thổi tung tấm rèm cửa, ánh nắng dò dẫm từng bước trên tấm thảm. Đôi thanh niên ngồi ở góc phòng từ từ đi vào chiếc hộp thời gian, trở thành kỷ niệm ngọt ngào mãi mãi ở nơi ấy. Trước khai giảng một ngày, Cố Yên đang sắp xếp hành lý trong phòng mình. Lương Phi Phàm gõ cửa bước vào, ngồi trên bục cửa sổ, mỉm cười nhìn đống hành lý vứt lung tung kia:"Em định ở ký túc thật à?"

Cố Yên bất chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh: "Không… được sao?"

Lương Phi Phàm bắt gặp ánh mắt của Cố Yên đang nhìn mình, anh mỉm cười, nói:

"Tuỳ em thôi. Nếu em muốn ở thì cứ ở, khi nào chán rồi thì nói với anh, anh sẽ đón em về, có được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!