Chương 5: (Vô Đề)

Cố Yên rất vui, đã lâu lắm rồi cô không gặp Cố lão gia, hôm nay không hiểu vì lý do gì mà lại sai người tới đón cô về nhà.

"Cha!

"Cố Yên vui mừng reo lên. Tiếng gọi trong trẻo cất lên, Cố Bác Vân ngẩng đầu nhìn, thấy con gái thân yêu đang đứng trước cửa, ánh mắt không giấu nổi niềm vui sướng. Đã hơn hai mươi năm trôi qua, bóng dáng người con gái mặc chiếc váy trắng với đôi mắt đen láy lại như hiện về trước mắt. Ông ta khẽ thở dài:"Cố Yên, ngồi xuống đi con!"

Cố Yên ngoan ngoãn ngồi xuống sofa: "Chị đâu rồi cha?"

"Chị con đi công tác rồi!"

Cố Bác Vân hỏi con gái với vẻ mệt mỏi: "Cha nghe nói Phương Diệc Thành về rồi. Hai đứa… có gặp nhau không?"

Cố Yên sững sờ khi nghe cha nhắc tới anh ấy, tại chính căn nhà này: "Không cha à!"

"Yên Nhi, con… và cậu ta có thể đến được với nhau rồi." Cố Bác Vân trầm tư hồi lâu mới nói.

"Cha…

"Cố Yên ngạc nhiên kêu lên. Cô không ngờ cha gọi cô về là vì chuyện Phương Diệc Thành trở về, càng không thể ngờ cha lại đồng ý cho cô và Diệc Thành nối lại quan hệ. Sự việc năm đó không thể nói là tha thứ hay không tha thứ, nhưng lẽ nào cha cô lại không trách Phương Diệc Thành? Cố Bác Vân quay mặt ra cửa sổ:"Mấy năm nay cha đã nghĩ rất kỹ rồi. Chuyện năm đó, suy cho cùng đều do lỗi của cha. Đời này, cha nợ mẹ con nhiều lắm, cha hy vọng con

có thể tìm được hạnh phúc thực sự của mình.

"Nước mắt lăn dài trên má Cố Yên. Chuyện năm đó, chỉ mới nhắc tới đã thấy tim nhói đau. Theo Phương Diệc Thành, còn… Lương Phi Phàm thì sao đây? Hạnh phúc thực sự ư? Nhưng bây giờ mình cũng thấy hạnh phúc lắm rồi. Nước mắt vẫn tuôn trào trên má:"Cha, con và Phương Diệc Thành không thể

quay lại với nhau được nữa. Chuyện của dì Nguyễn, con cũng có lỗi một

phần, sai thì cũng đã sai rồi, hơn nữa, chẳng phải giờ đây con đang rất

hạnh phúc sao?"

"Tối qua, cha nằm mơ thấy mẹ con.

"Nét dịu dàng hiện lên trên gương mặt Cố Bác Vân, dường như việc nhắc tới người vợ đã khuất cũng là một việc khiến ông rất hạnh phúc."Mẹ con trách cha đã

không chăm sóc tốt cho con… Nửa đêm tỉnh dậy, cha không thể nào chợp mắt được nữa, nghĩ lại mấy năm nay, cha không chăm lo cho các con chu đáo.

Minh Châu cả ngày phải bôn ba bên ngoài như con trai, còn con thì…

"Giọng Cố Bác Vân nghẹn lại, khác hẳn với một Cố Bác Vân mạnh mẽ chốn thương trường."Tiểu Yên, là cha cố chấp, mấy năm nay đã khiến con phải

chịu nhiều đau khổ.

"Nước mắt Cố Yên vẫn tuôn rơi. Từ ngày dì Nguyễn ra đi, cha chưa từng tâm sự với cô về những điều thầm kín trong lòng như ngày hôm nay. Lão quản gia xuất hiện làm hỏng bức tranh cảm động giữa hai cha con:"Lão gia, Lương tiên sinh tới, nói muốn gặp

Cố tiểu thư.

Cậu ấy muốn lên đây.

"Muốn lên đây? Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Cố Bác Vân nhìn con gái một cái rồi thở dài, ông ta cũng không định so đo với cậu trai trẻ kia nữa, liền nói:"Cố Nhi, con xuống dưới nhà đi!

Lời cha nói, con nhớ suy nghĩ cho kỹ đấy."

Cố Yên lắc đầu: "Cha, hôm nay con ở nhà chơi với cha.

"Cố Yên không thèm để ý đến anh chàng Lương Phi Phàm kỳ quặc kia nữa. Cố Bác Vân cười, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trên đời không có đứa con trai nào ngang ngược hơn Lương Phi Phàm, và chắc cũng chỉ có con gái ông mới hàng phục được nó."Thôi về đi con!

Cha mệt rồi, hôm khác lại đến.

"Cố Yên cắn môi nũng nịu, gật đầu, rồi bước ra khỏi phòng. Lương Phi Phàm hai tay đút túi quần, đứng chờ sẵn ở bậc thang, vẻ mặt sốt ruột. Anh đang định xông lên tầng thì thấy Cố Yên lững thững bước xuống với khuôn mặt giàn giụa nước mắt:"Sao thế?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!