Một biểu chiều chớm xuân, gió vẫn lạnh thấu xương.
Trong căn
phòng được bài trí theo kiểu truyền thống phương Đông cổ điển mà lịch
sự, mùi dầu thơm thoang thoảng, trên tường có một chiếc lò sưởi kiểu
phương Tây đang cháy bập bùng. Người sống trong căn phòng ấm ấp đó đang
chìm sâu vào giấc ngủ.
Chu Yến Hồi ngồi trước bàn, uống hết cốc
trà nọ đến cốc trà kia, thỉnh thoảng lại liếc nhìn người phụ nữ ngồi
trên ghế bành trước lò sưởi. Anh ta chưa từng thấy người phụ nữ nào lại
ăn được, ngủ được như vậy, hơn mười giờ mới dậy, ăn hai bát cơm to rồi
lại nói muốn ngủ trưa.
Cố Yên dường như cảm nhận được ánh mắt của anh ta, đột nhiên bỏ quyển sách trên mặt xuống: "Chu Yến Hồi!"
"Có tôi."
"Nói nhỏ thôi! Ui chao! Tôi thèm ăn nhãn."
Chu Yến Hồi "ồ" lên một tiếng: "Cô nghĩ mình là Dương Quý Phi chắc? Mùa này làm gì có nhãn? Ngày nào mà cô không gây phiền phức cho tôi thì cô
không thấy dễ chịu sao?"
Cố Yên bực bội ném tất cả mấy quyển
sách đang úp trên mặt về phía anh ta. Chu Yến Hồi ôm đầu, lâu dần cũng
thành quen, anh ta nhanh chân rút ra ngoài. Cố Yên quát lanh lảnh: "Anh
không được chạy! Đứng yên đó!"
Chu Yến Hồi đành bỏ tay xuống,
nuốt giận vào trong, mặt mày nhăn nhó: "Tôi nói là sao cô không quay về
đi? Ở chỗ của Lương Phi Phàm, cô muốn ăn thịt người, xiên bánh nướng,
anh ta đều có thể làm cho cô ăn!"
Cố Yên trừng mắt nhìn anh ta,
rồi lại dương dương tự đắc: "Mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó! Tôi cứ ở lì ở đây đấy! Tôi không về! Tôi không về!" Nói đến đó, cô đột nhiên
nghĩ đến bánh nướng nhân thịt người thì thấy buồn nôn.
Chu Yến
Hồi đứng ở chỗ xa tít, thấy Cố Yên đột nhiên không nói nữa, anh ta đi từ phía cửa lại gần để nhìn, sắc mặt cô sao lại trắng đến vậy? Anh ta vội
vàng bước đến, nhặt mấy quyển sách trên đất, dìu cô nằm xuống: "Cố Yên?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!