Chương 47: (Vô Đề)

Trời dần tối, những cơn gió lạnh trong đêm đông đập vào cửa sổ. Thần sắc của Lương Phi Phàm thay đổi liên tục. Cho dù Cố Minh Châu cố tỏ ra cứng rắn, nhưng sau lưng vẫn toát mồ hôi đầm đìa.

Đột nhiên cô thấy khâm

phục em gái mình, bởi đối diện với Lương Phi Phàm cả ngày là một chuyện

đáng sợ làm sao!

"Thời gian và sự chia ly là phương thuốc hữu hiệu để anh bình tĩnh lại. Tôi hiểu ý nghĩa của việc Cố Yên bỏ đi là như vậy. Tôi không biết anh có cùng suy nghĩ với tôi hay không. Tôi về đây, anh cứ suy nghĩ kỹ đi." Nhìn thấy Lương Phi Phàm trầm tư, Cố Minh Châu

quyết định rút lui, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Lát sau Trần Ngộ

Bạch gõ cửa vào, lặng lẽ ngồi bên cạnh Lương Phi Phàm, lặng lẽ nhìn

người đàn ông mà cậu ta tín phục nhất trên đời.

Không khí trong

phòng nặng trĩu, Trần Ngộ Bạch bình thường nổi tiếng là người biết kiềm

chế, nhưng giờ đây ngay lập tức có thể nổi nóng, tung hê mọi thứ. Anh ta không xác định được anh cả sẽ làm gì tiếp theo. Việc không xác định

được này khiến anh ta càng như ngồi trên đống lửa.

Nhưng anh ta là một

thuộc những người trong ban giám đốc của Lương thị, là anh em cùng vào

sinh ra tử của Lương Phi Phàm, lúc này đây, anh phải làm cái gì đó.

"Chú ba!" Lương Phi Phàm sốt ruột châm một điếu thuốc, hít một hơi, rồi dụi tắt.

"Dạ?"

"Lại ép giá của Hồng Cơ xuống hai mươi phần trăm nữa, dùng vốn dự phòng của Lương thị. Ngày mai, trước khi trời tối, anh phải ngồi trong phòng giám đốc của Hồng Cơ."

"Vâng!"

"Nói với Lý Vi Nhiên và Tần Tống thả hết toàn bộ số người bị chặn trên biển. Tăng gấp đôi số người của Yến Hồi."

"Vâng!"

"Tạm thời như vậy đã." Lương Phi Phàm phẩy tay, anh muốn ngồi lại một mình.

"Thế thôi ạ?" Trần Ngộ Bạch vẫn chưa đi mà tiến gần thêm một bước.

"Hết rồi ạ? Anh à, anh không sai người đi xử lý Phương Diệc Thành nữa sao? Không biết chừng Cố Yên khi nghe tin này lại quay trở về? Hoặc là, nghe thấy tin này lại muốn hủy hoại mạng sống? Cũng tốt thôi, sống không thấy người, chết sẽ thấy thây."

Đôi mắt Lương Phi Phàm đột nhiên sắc

lạnh, ngẩng đầu nhìn Trần Ngộ Bạch với vẻ lạnh lùng. Trần Ngộ Bạch không tỏ chút sợ hãi, ngồi xuống bằng với Lương Phi Phàm:

"Cố Yên có thể mất tích, thì có thể sẽ không về nữa… Sáu anh em chúng ta đã trải qua biết bao nguy hiểm, nhưng không có lần nào giống lần này, khiến chân tay em luống cuống. Bây giờ, chắc anh cũng biết là… Lương Phi Phàm anh không phải là vạn năng… Anh à, anh nghĩ là cả đời này sẽ mất Cố Yên sao?"

Sự tức giận trong mắt Lương Phi Phàm như muốn đè lên Trần Ngộ Bạch. Anh

gồng mình, nắm lấy vai Trần Ngộ Bạch. Do ấn mạnh nên các khớp tay trắng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!