Hai ngày sau, Cố Yên mất tích.
Lương Phi Phàm đang bàn bạc một
vấn đề cấp bách với Trần Ngộ Bạch, C đi nhanh đến và ghé vào tai anh,
giọng run run: "Chị Yên mất tích rồi."
Sắc mặt Lương Phi Phàm
đột ngột thay đổi, đứng bật dậy, đá chiếc ghế ra xa rồi xông ra ngoài.
Trần Ngộ Bạch hơi mấp máy môi, định nói điều gì đó mà nói không ra lời,
chạy theo anh về nhà.
Đám người làm xếp hàng ở phòng khách,
người nào người nấy im phăng phắc. Họ đều là những người lớn tuổi, nhưng đến lão quản gia hơn sáu mươi tuổi cũng chưa từng thấy ông chủ điên
cuồng như vậy bao giờ.
Lương Phi Phàm chạy liên tục từ tầng trên xuống tầng dưới, mở từng cửa phòng, tim kiếm mọi ngõ ngách, dường như
anh vẫn hy vọng đây chỉ là một trò đùa.
Dường như Cố Yên của anh sẽ ló
ra từ đâu đó, hay sẽ đột ngột xuất hiện ở một căn phòng nào đó, cười hớn hở chỉ vào mũi anh:
"Lương Phi Phàm, anh bị em làm cho giật mình rồi phải không?"
Em ra đây đi, được không?
Lương Phi Phàm
dừng lại thở hổn hển, anh tuyệt vọng ngồi phịch xuống sofa. Mỗi một mét
trong nhà đều có người canh gác, ngoài ra, cứ hai tiếng lại có người đi
tuần liên tục, ở vị trí tương ứng phía dưới cửa sổ tầng một và cửa sổ
tầng hai, tầng ba đều có người canh gác. Để tránh Phương Diệc Thành chó
cùng dứt dậu đến cướp người, anh đã sớm có sự chuẩn bị, sao Cố Yên lại
mất tích được chứ?
Trần Ngộ Bạch đi theo Lương Phi Phàm, cũng
điên lên cùng anh, cũng xả giận cùng anh. Màn đêm dần buông, ánh nắng
cuối cùng của buổi hoàng hôn chiếu rọi vào thư phòng. Những đường nét
trên khuôn mặt đẹp trai của Lương Phi Phàm in bóng lên tường, trong căn
phòng tràn ngập bầu không khí u buồn.
Trần Ngộ Bạch bình tĩnh lại, nói: "Anh à!" Cậu ta vẫn chưa nói hết thì một người làm trong nhà đi vào thư phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!