Đám người làm luôn trả lời rằng ông chủ đang bận. Cố Minh Châu đợi ở
phòng khách hơn hai tiếng đồng hồ thì Lương Phi Phàm mới lững thững đi
xuống gặp cô.
"Lương Phi Phàm, tôi có thể nhìn thấy lý trí của anh không?" Cố Minh Châu cáu giận, đứng dậy lạnh lùng hỏi.
"Xin lỗi cô! Tôi đã bỏ nhà đi rồi."
Cố Minh Châu nhìn anh chằm chằm, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương một cách bất lực, giọng nhẹ nhàng hơn đôi chút:
"Vậy thì anh hãy lấy ngón chân mà nghĩ đi, tiêu diệt nhà họ Phương thì có lợi gì cho anh? Hãy lấy một ví dụ để tôi nghe xem?"
Lương Phi Phàm cầm cốc cà phê do người
làm mang đến, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, cười với Cố Minh Châu:
"Đơn giản là tôi thấy vui."
"Anh muốn ép Cố Yên cả đời này không lấy anh sao?" Cố Minh Châu đành phải tìm trọng tâm cho sức lực buông xuôi
không chỗ dựa của Lương Phi Phàm, mặc dù cô cũng biết việc này có thể
làm anh ta tức giận.
"Tôi có nói là bây giờ vẫn muốn cưới cô ấy sao?" Lương Phi Phàm buông xuống một màn sương u ám. Anh nhìn vẻ sợ hãi
trên mặt Cố Minh Châu, trong lòng cảm thấy vui, thì ra, việc giày vò
người khác cũng là một việc thích thú đến thế, chả trách mà… chả trách
mà đám người này cứ hết người này đến người khác giày vò anh.
"Tôi yêu cô ấy, tôi muốn giữ cô ấy ở bên cạnh. Giờ đây tôi đã làm được điều đó. Cái mà Lương Phi Phàm tôi có là biện pháp và thủ đoạn để giữ cô ấy suốt đời, việc gì phải cần đến các người, lũ người không biết tốt xấu, chỉ biết đến khua chân múa tay trước mặt tôi." Anh cầm dao và dĩa lên,
bắt đầu ăn sáng một cách nho nhã, lịch sự ngỏ ý xem Cố Minh Châu có muốn ăn không.
Cố Minh Châu mặt trắng bệch, cầm lấy túi và đứng dậy, cô đi ra ngoài mà không nói lời nào.
"Cô hãy lên mà khuyên nhủ Cố Yên đi!" Lương Phi Phàm gọi giật cô ấy lại.
"Dù sao thì… nếu hôm nay cô ấy vẫn không ăn gì, tôi chỉ còn cách để cho tất cả các người phải nhịn đói cùng cô ấy."
Cố Minh Châu dừng
bước, đứng quay lưng với anh ta một lát, rồi lặng lẽ đi lên gác. Cái
lạnh trong mắt Lương Phi Phàm ngày càng sắc nhọn.
Trong phòng
ngủ, Cố Yên đang ngồi thẫn thờ trên nền nhà, nhìn thấy chị bước vào, cô
bỗng òa khóc. Cố Minh Châu đi đến, ngồi trên nền nhà cạnh cô. Cố Yên gục vào lòng chị, ngả lên đầu gối chị khóc nức nở.
Cố Minh Châu lấy ngón tay vuốt vuốt mái tóc em, ngón tay nhẹ nhàng day đầu cho em, bàn
tay còn lại khẽ vỗ từng cái lên lưng em… Mãi lâu sau, khi Cố Yên đã nín
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!