Cố Bác Vân nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế dưới tán cây, có thể do sức
khỏe còn yếu, trên khuôn mặt ông không chút biểu cảm. Cố Minh Châu đứng
bên cạnh, Kỷ Nam đứng cạnh cô, hai người đều tỏ vẻ vừa lo lắng vừa muốn
xem màn kịch hay.
Trên bãi đất trống trong khuôn viên, hai bóng người đang đánh nhau bất phân thắng bại.
Lương Phi Phàm, chiếc áo vest màu đen được may thủ công đang bị vứt bừa sang
một bên, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, ánh mắt phát ra sắc
lạnh, tay áo sơ mi trắng được vén lên cao, cánh tay rắn chắc, nắm đấm
vừa nặng, vừa nhanh lại vừa hiểm.
Phương Diệc Thành mặc nguyên
cả cây quân phục, áo khoác ngoài cũng bị ném sang một bên, áo sơ mi màu
xanh nhạt đã mở ba cúc trên, lộ rõ cơ ngực nở nang, rắn chắc, những vết
sẹo đè lên nhau, các động tác chiến đấu trong quân đội trông rất chuyên
nghiệp.
Cố Yên vừa tới nơi. Động tác của hai người đều ngang tài ngang sức, Lương Phi Phàm phản xạ nhanh hơn một chút, một cú đấm móc
tay trái rất hiểm vào cằm của Phương Diệc Thành, phần khuỷu trên của tay trái tiện đà thúc xiên xuống, giáng mạnh cùi chỏ lên vai đối phương.
Phương Diệc Thành "hự" một tiếng, cả cánh tay phải lập tức tê buốt không cử động nổi, rõ ràng đang bị lép vế, anh lùi về sau một bước, tư thế
đứng tấn, vừa hạ eo liền xoay người tránh cú đấm tiếp theo của Lương Phi Phàm, quắc mắt một cái rồi xông phi chân trái, cường tráng như Lương
Phi Phàm mà còn bị đá cho lảo đảo rồi ngã dưới đất một vòng.
Lần này coi như hòa, hai người không nói một lời mà lập tức lao lên. Phương Diệc Thành với tay nắm lấy cổ Lương Phi Phàm kéo về phía trước, đầu gối phải thúc mạnh. Lương Phi Phàm không tránh kịp, hứng trọn cú đánh, lập
tức đau đớn đến mức phải ôm bụng nhăn nhó.
Phương Diệc Thành
lạnh lùng "hứ" một tiếng, một đòn quét chân đốn ngã đối phương, một đòn
cùi chỏ chuẩn xác đánh thẳng xuống giữa cổ họng Lương Phi Phàm. Trong
chốc lát, tưởng chừng cơ thể sắp rơi xuống đất, Lương Phi Phàm lộn mạnh
người sang một bên, lăng cả cánh tay phải như một nhát dao chém thẳng
vào cổ Phương Diệc Thành khi đó đang không chút phòng vệ.
Phương Diệc Thành bị cú đánh vào sau gáy, hoa mắt chóng mặt, bao nhiêu năm
luyện tập lúc này mới được khơi dậy bản năng chiến đấu, một pha đá móc
về phía Lương Phi Phàm, người lộn sang một bên để giảm lực từ cú chém,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!