Chương 4: (Vô Đề)

Bảy năm nay, không phải anh không muốn nói chuyện thẳng thắn với cô,

nhưng cứ nghĩ tới việc khơi lại chuyện cũ sẽ làm cô đau khổ, anh lại do

dự. Bởi anh biết rõ hơn ai hết, Cố Yên đang rất hối hận.

Giờ

Phương Diệc Thành lại xuất hiện, chỉ cần nhìn vào những phản ứng gần đây của cô là có thể biết được cô vẫn chưa thể nào quên được quãng thời

gian tươi đẹp giữa hai người họ.

Cô đau khổ một lần thì Lương Phi Phàm

đau một đời, tuy không muốn gợi lại vết thương lòng của cô, nhưng ngày

hôm nay, anh muốn nói một lần cho rõ ràng.

"Vâng.

"Cố Yên cười hi hi nhìn anh, dường như không có ý muốn đứng dậy. Anh nhíu mày, một lát sau mới nói:"Anh muốn nói chuyện giữa hai chúng ta,

về quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Anh có những suy nghĩ muốn nói với em, và cũng muốn nghe em nói những điều thật lòng em đang nghĩ.

Giờ em

dậy rửa mặt đi, anh đợi em ở phòng đọc nhé!"

"Nhưng em vẫn buồn ngủ lắm!" Cố Yên cuộn tròn người trong chiếc chăn rồi nhắm mắt lại, cô

không có hứng thú với những gì gọi là "quá khứ, hiện tại và tương lai"

mà anh vừa đề cập tới.

"Em ngủ nhiều lắm rồi đấy, cũng phải dậy ăn chút gì đi chứ! Mình vừa ăn vừa nói chuyện, được không?"

"Không!

"Cô thẳng thắn từ chối. Lương Phi Phàm tỏ vẻ chán nản, ngày thường không nói làm gì, vì cô quen được anh chiều chuộng, nhưng bây giờ, lẽ nào cô không nhận ra anh đang ôm một bồ tức giận sao? Sự thờ ơ của cô như đang trêu ngươi anh, rốt cuộc trong lòng cô, anh có vị trí thế nào?"Anh nói lại một lần nữa, dậy ngay!

"Giọng anh đã lạnh đến âm độ. Cố Yên hoảng hốt, vén chăn, thò đầu ra nhìn gương mặt đang nóng bừng vì giận dữ của anh. Sao lại có một người đàn ông như thế chứ? Có gì không vui thì cứ nói thẳng ra, đằng này mặt lại hằm hằm dọa người. Người ta đang ngủ thì làm phiền khiến toàn thân ê ẩm, xong việc tinh thần sảng khoái rồi lại yêu cầu"nói chuyện

". Giờ lại làm ra vẻ như muốn ăn thịt người ta. Cô giận dỗi trùm chăn kín đầu, rồi bắt chước giọng điệu của anh:"Em nói lại một lần nữa, em không dậy.

"Cố Yên biết anh sẽ không bao giờ dùng vũ lực với mình, đây cũng không phải lần đầu tiên cô làm anh tức điên. Trước đây, mỗi khi tức giận, cùng lắm là anh đạp cửa mà đi, cô lại trùm chăn ngủ tiếp, nhưng hôm nay, sao lại không thấy động tĩnh gì? Thấy vậy, cô liền hé chăn, ló đầu ra nhìn thì thấy anh đang đứng trước giường, im lặng nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh. Cô bĩu môi, lại chui vào chăn thì bỗng nghe anh nói:"Phải mất bao lâu nữa… em

mới quên được anh ta?"

Cố Yên sửng sốt.

"Nói cho anh biết, phải mất bao lâu cái bảy năm nữa thì anh mới là người đầu tiên em nghĩ tới khi gặp khó khăn? Anh đối với em thế nào, em là người rõ nhất. Bảy năm nay, lẽ nào anh không đổi lại được một câu nói của em?"

Huyệt hai bên thái dương đập mạnh, tim như muốn nhảy ra ngoài, hóa ra số mà

cô gọi là của Phương Diệc Thành, thảo nào, người đầu tiên có mặt lại là

Lý Nham, thảo nào sắc mặt anh lại khó coi đến vậy… Bỗng cô cảm thấy

trong lòng dâng trào một nỗi buồn khó tả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!