Một nhóm bác sĩ mệt mỏi từ phòng cấp cứu đi ra, người đang xoa xoa cái
mũi vừa to vừa đỏ, nói tiếng Trung tốt nhất nhóm là bác sĩ Roal, ông
than thở với Cố Yên:
"Chẳng phải đã nói trước rồi sao, đừng có làm ông ấy bị kích động! Sao lại làm ông ấy ngất đi thế này? Tỷ lệ độc tố trong bạch cầu lại tăng, kiểu này tôi không xong rồi, ông chủ Lương nhất định sẽ gõ vào đầu tôi."
Bác sĩ Roal đang có một công việc ổn định và một gia đình yên ấm, hạnh phúc ở bên Mỹ, nếu không vì sợ Lương Phi
Phàm, ông sẽ không phải vượt nghìn dặm xa xôi mang loại thuốc mới này
đến đây để cứu một ông lão sắp chết.
"Vậy bây giờ phải làm sao?
"Cố Yên vẫn còn hoảng, chị Minh Châu vừa đi khỏi thì cha đã ngất rồi, cô kêu lên sợ hãi. Cha giống như ngọn núi cao đổ ập xuống ngay trước mặt cô, lúc đó, trong lòng Cố Yên tràn ngập cảm giác tội lỗi. Bác sĩ Roal gãi tai, ngập ngừng, viện trưởng đứng bên cạnh thấy vậy liền giải thích thay ông:"Phải nhanh chóng làm phẫu thuật. Thuốc đang sử dụng
hiện nay là sản phẩm nghiên cứu mới nhất chưa được kiểm nghiệm lâm sàng
lần thứ tư, chúng tôi không chắc chắn là tính kháng độc của thuốc kháng
sinh có phù hợp với khả năng chịu đựng theo tiêu chuẩn của cơ thể con
người hay không, nhưng giai đoạn hiện nay, lượng thuốc ngày càng lớn,
nếu đã đến giới hạn, một khi cơ thể đã có tính kháng thuốc thì tế bào
ung thư sẽ phản công lại mạnh hơn, như thế, việc tiến hành phẫu thuật sẽ gặp trở ngại. Lúc đó, dù ông Lương có phá nát bệnh viện của chúng tôi,
chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác."
Giám đốc bệnh viện và bác sĩ
Roal thể hiện rõ sự sợ hãi đối với người đe dọa họ còn hơn cả đối với
căn bệnh ung thư mà họ đang bó tay.
Cố Yên đau đầu nghe họ than
vãn, một lát sau mới thấy đỡ hơn. Qua cửa kính của phòng cấp cứu, Cố Yên nhìn thấy cha nằm trên giường bệnh. Ông nằm đó như khúc gỗ, thân thể bị bệnh tật giày vò đến héo mòn, không còn là Cố Bác Vân đội trời đạp đất
của ngày xưa nữa.
Cảm giác cái chết đang đến mỗi lúc một gần, những
người chưa từng ở vào tình cảnh như ông thì chưa hiểu được. Thân phận
làm con, đến lúc này e rằng đều phải mềm lòng, dù ông có cố chấp, có bất chấp đạo lý cỡ nào cũng trở nên hợp tình hợp lý vào lúc này.
Tối hôm đó, Cố Minh Châu không về nhà.
Cố Yên gọi cho chị bao nhiêu lần
cũng không có người nhấc máy, mãi đến khuya Dung Lỗi mới gọi điện đến,
nói là đang ở cùng Cố Minh Châu, bảo Cố Yên cứ yên tâm. Cố Yên thở phào
nhẹ nhõm, một mình ở lại bệnh viện chăm cha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!