Chương 38: (Vô Đề)

Giờ ăn tối, không khí trên bàn ăn rất kỳ lạ, mấy lần Cố Yên mượn cớ đi

lấy thêm cơm, thêm canh để trốn xuống bếp hít thở không khí.

Ngược lại, Cố Bác Vân và Cố Minh Châu đều rất nhẹ nhõm, hai người vừa ăn cơm

vừa ung dung trò chuyện, dáng vẻ rất tự đắc, có điều, trong lòng hai

người vẫn đang chiến đấu với nhau rất ngoan cường.

Cuối cùng thì Cố Yên cũng bứt rứt không chịu được nữa, cô đặt bát cơm xuống, vừa

thành khẩn vừa mềm mỏng nói:

"Cha, con và Phi Phàm quyết định tổ chức đám cưới ngày Mười lăm tháng sau."

"Ừ.

"Cố Bác Vân buông một lời rồi tiếp tục gắp thức ăn. Cố Yên đã chuẩn bị hết những lời để phản bác lại sự phản đối của cha nhưng xem ra lần này là công cốc, cứ ấp úng mãi nói không nên lời."Vậy… cha sẽ đến chứ?"

"Ngay cả chuyện đại sự suốt đời, con còn không thèm hỏi ý kiến ta thì người cha như ta cần gì phải đến nữa. Chị con đến là được rồi." Cố Bác Vân

vững chãi như núi, không vội vàng cũng không chậm chạp, trong chốc lát

đã nắm được thóp của Cố Yên.

Cố Yên cuống quýt: "Không phải đâu cha, đương nhiên con vẫn nghe lời cha."

"Vậy cha bảo con không được lấy Lương Phi Phàm nữa!

"Cố Bác Vân đặt mạnh bát cơm trong tay xuống bàn, gằn giọng nói. Cố Yên thấy cha bị kích động lại càng buồn hơn, nước mắt chảy dài, cô nói:"Cha, những chuyện trước đây con đều biết cả, Lương Phi Phàm đã cứu

cha, đã đem con đi.

Nhưng như thế có quan trọng gì đâu? Anh ấy đối xử

với con rất tốt, con không thể rời xa anh ấy được. Chẳng phải cha đã

từng nói muốn con được sống thoải mái hơn sao? Con ở bên anh ấy rất hạnh phúc, tại sao cha lại không vui vẻ chấp nhận chúng con chứ?

"Cố Bác Vân thấy Cố Minh Châu lặng lẽ ngồi ăn không nói câu nào, ông lấy làm lạ, hai ngày nay con bé không đả động gì, thì ra cô đã đi trước ông một bước, nói chuyện này với Cố Yên, không hổ danh là con gái của Cố Bác Vân, quả nhiên"địch không động ta cũng không động, địch có động, ta

động trước", thật đúng là "hậu sinh khả úy

". Cố Bác Vân bỏ đũa xuống, nói:"Cha chấp nhận chàng rể này thế nào đây? Vì nó đã cấu kết

với chị cả con tính toán với cha ư? Vì nó đục nước béo cò ư? Vì ta hồ đồ giao con gái ta cho nó hại ư? Vì nó có quyền, có thế, giàu có hơn người ư?"

"Vì lúc đó cha nóng tính quá, nên Lương Phi Phàm mới phải trả giá đắt như vậy!" Cố Minh Châu đưa một miếng cơm vào miệng, chậm rãi nhai, bĩu môi nhìn Cố Yên một cái, cười nhạt.

"Đánh đuổi kẻ địch cũng khó lường hết được hậu họa."

Cố Bác Vân "hừ

"một tiếng, chưa sẵn sàng để đấu tiếp với Cố Minh Châu. Cố Yên nắm lấy tay cha, nhẹ nhàng siết chặt rồi lại buông ra, nói:"Vì con muốn lấy anh ấy, con yêu anh ấy."

Cố Bác Vân lại "hừ" một tiếng:

"Là vì cơ thể già yếu, bệnh tật của ta phải nhờ nó cứu phải không? Là vì có người muốn mượn cớ để đẩy con đi phải không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!